Phương Dịch khiếp sợ, sắc mặt tái nhợt hỏi: "Anh nói nhảm cái gì vậy?"
"Được rồi! Không cần giấu, nhìn tư thế đi tôi cũng biết chuyện gì đang xảy ra với cậu! Đưa tôi xem vết thương!"
Sắc mặt Phương Dịch từ trắng bệch chuyển sang đỏ bừng, nắm chặt khăn tắm: "Không! Không có nghêm trọng, đừng xem!"
Lục Ngạn lười cùng cậu dông dài, trực tiếp đi đến, Phương Dịch gấp gáp né tránh, nhưng đau đớn truyền đến từ vết thương khiến cậu ngã lăn ra giường.
Lục Ngạn nhân cơ hội đó mở chân cậu ra, một vết thương chói mắt từ bắp đùi lan đến ra tận phía sau, xung quanh vết thương đã sưng tấy cả lên.
Lần đầu tiên bị người lạ nhìn thấy thân thể, Phương Dịch xấu hổ đến muốn điên luôn rồi, cố gắng dùng sức đá hai chân để thoát khỏi sự kiềm chế của người kia: "Anh! Đừng nhìn!"
Lục Ngạn sắc mặt trở nên khó coi: "Lại là đám người kia? Không phải cậu nói rằng bọn chúng sẽ không động thủ sao?"
Động tác của Lục Ngạn cực kỳ thô kệch, Phương Dịch bị hắn làm cho đau hơn nữa, thẳng người cố dùng sức đẩy tay hắn, vừa xấu hổ lại vừa lúng túng.
"Không phải! Bọn họ không phải cố ý! A... Đau quá!"
"Hẳn là không phải cố ý?"
"Chiều nay có tiết học thể dục, bọn tôi chia tổ thi nhảy dây, bọn họ chỉ là vô tình..."
"Vô tình?". Lục Ngạn buông người cậu, chuyển sang nắm lấy cằm Phương Dịch, buộc cậu phải nhìn trực diện hắn.
"Như thế này thì phải dùng đến bao nhiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-pham-gia-re/2677417/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.