Lúc nhỏ, nhà chúng tôi ở là một tứ hợp viện(*),trong sân có một bồn hoa, bên trên đó là một giàn nho xanh biếc, mùa hè tôi vẫn thường làm bài tập hè ở đó. Trong sân, chủ nhà trước đây đã tốn không ít công sức, dùng gỗ chống mục làm một giàn cây leo bên cạnh cây tương tư, trước đây trồng một loại dây leo màu xanh không rõ tên, lá to, viền răng cưa, sau khi tôi chuyển đến đây được một tuần, đã đem đổi hết thành cây tử đằng Nhật Bản, tháng tư mọc chồi non, tháng năm ra hoa, giờ hoa nở đầy cành, từ xa nhìn lại thấy giống như một đám sương màu lam mờ mờ ảo ảo, mỏng manh và xinh đẹp.
(*)tứ hợp viện: bốn nhà quay lưng vào nhau, dùng chung một khoảng sân.
Thời tiết hôm nay rất tốt, tôi đem cái giá đỡ cùng ghế gỗ đến bên dưới dàn hoa ngồi vẽ phác thảo, giống như những đoạn văn miêu tả nổi tiếng của Lỗ Tấn đã được đưa vào chương trình sách giáo khoa cấp hai, lấy một tờ giấy gần như trong suốt để đè lên bản vẽ gốc, rồi vẽ lại dọc theo những đường nét của nó, là một trò chơi cũ.
Từ trên cầu thang gỗ cách đó không xa có một cậu bé trai ước chừng khoảng sáu bảy tuổi chạy xuống, chắc là khách trọ ở đây, chạy thẳng đến bên khóm hoa ở khoảng sân phía đông, ánh mặt trời khiến bóng của thằng bé tạo thành một vệt nghiêng dài trên mặt đất.
Tôi huýt sáo gọi: “Nhóc con, đang làm gì thế?”
Cậu bé dừng chân, quay đầu lại nhìn tôi, chỉ vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-nguoi-mot-bo-hoa-dien-vi/55767/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.