Trong lúc đi tản bộ tối qua tôi có đi ngang qua quán bán bánh trứng rán, may mà ông chú tốt bụng có nói cho tôi biết là nhà chú ấy có chút chuyện, hôm nay không bán hàng, đỡ cho tôi một chuyến ra về tay không. Dạ dày có vẻ cũng nhớ đến những món điểm tâm mẹ làm, thế nên tôi mới quyết định đặt đồng hồ báo thức, đúng bảy giờ đã rời khỏi giường, tìm cách giành một bát cháo từ tay đám sinh viên mĩ thuật với sức ăn như lang như hổ kia, cháo do mẹ tôi đặc chế có bỏ thêm hoa huệ được chưng cách thủy để tạo mùi thơm đặc biệt cho cháo.
Ở nơi này, mặc dù là đầu hè, sáng sớm cũng vẫn có cảm giác lành lạnh. Một cái khách sạn nhỏ như vậy, lại giống như một lọ nước hoa khổng lồ được trang trí thật tinh xảo, tràn ngập mùi hoa dại và cả mùi hương nồng của đất, còn có khoảng sân tràn đầy tiếng cười nói của đám thanh niên. Tròng vào người chiếc áo dệt kim hở cổ, quần dài, lại khoác thêm một cái áo khoác mỏng, tôi mới rón ra rón rén mò xuống phòng bếp ở nhà dưới để kiếm bữa sáng, nhưng vẫn bị mẹ phát hiện ra, bà đứng từ xa gọi giật tôi lại: “Cú mèo, lại mà chào hỏi mọi người đi này.”
Trong khoảng sân không lớn cũng chẳng nhỏ bé này cỏ mọc um tùm, những tán lá yếu ớt còn thấm đẫm sương đêm, tôi mỉm cười bước tới, đảo mắt nhìn đến đống chén bát nằm ngổn ngang trên mặt bàn: “Nè, mấy người ăn nhớ để phần tôi một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-nguoi-mot-bo-hoa-dien-vi/55766/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.