Đây là lần đầu tiên, Tạ Vân Lễ nhắc đến chuyện quá khứ với Lương Trạch Kỳ.
Thế nên Lương Trạch Kỳ không dám ngả ngớn, nghiêm túc ngồi lắng nghe.
Cũng không dám giục, sợ Tạ Vân Lễ thấy phiền không nói nữa.
Im lặng hồi lâu, Tạ Vân Lễ mới chậm rãi kể: “Câu bà ấy nói là…”
“Đứa trẻ có thể chấp nhận một người mẹ khác thường như vậy, vẫn hết lòng thương người mẹ nọ, ngoại trừ con gái dì, dì cũng chỉ thấy một mình cháu thôi.”
Lương Trạch Kỳ nhất thời không hiểu.
Sau khi nói xong, Tạ Vân Lễ cũng im lặng, cho Lương Trạch Kỳ thời gian tự nghĩ.
Tầm mấy phút trôi qua, Lương Trạch Kỳ mới sực nhớ ra gì đó, chợt mở to hai mắt: “À, mẹ của cậu…”
Bấy giờ anh ấy mới nhận ra, từ trước đến nay mình chưa từng nghe Tạ Vân Lễ kể về mẹ anh. Anh ấy chỉ nghe người ngoài nói mẹ anh mắc bệnh thời gian dài, tình trạng tinh thần rất kém. Anh ấy cũng biết, nhiều lần xin nghỉ phép, Tạ Vân Lễ luôn về thăm mẹ.
Thi thoảng anh ấy cũng hỏi Tạ Vân Lễ, trong nhà cần anh ấy giúp đỡ chuyện gì không, nhưng Tạ Vân Lễ vẫn giữ kín như bưng.
Dần dà, Lương Trạch Kỳ không dám hỏi nữa.
Tiếp đó anh ấy nghe nói, sau khi bố mẹ anh ly hôn, mẹ anh đã đi thêm bước nữa với người khác, sức khỏe đã cải thiện hơn nhiều. Chưa kể, từ đó về sau Tạ Vân Lễ cũng hiếm khi về nhà.
Anh ấy vỡ lẽ: “Suy ra, trước kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-nguoi-cau-chuyen-co-tich/3715440/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.