Được Tạ Vân Lễ nắm tay dẫn ra khỏi công ty, Ôn Nhiễm luôn theo sát anh nên không còn căng thẳng như lúc tới nữa.
Suy cho cùng, Tạ Vân Lễ đang ở bên cạnh mà, cô không cần sợ nhiều.
“Em thèm ăn món nào không?”
Tạ Vân Lễ dẫn cô đến một con phố: “Em nhìn xem, trên đường này đâu cũng là nhà hàng.”
Ôn Nhiễm nhìn qua, quả nhiên thấy khắp con đường nườm nượp người tìm đồ ăn. Cô không nhịn được mà vươn một tay nắm cánh tay Tạ Vân Lễ, có phần hồi hộp, vì cô thật sự không quen đi trên con đường đông đúc như thế.
Còn tay kia của cô luôn được Tạ Vân Lễ nắm chặt, chưa từng buông ra một giây nào.
“Ăn gì… ăn gì đây?”
Cô lẩm bẩm lặp lại, chỉ chốc lát sau đã hơi hoa mắt hơi váng đầu.
Thấy sắc mặt cô không ổn lắm, Tạ Vân Lễ nhận ra có lẽ cô vẫn không thể đối diện với biển người trong thời gian dài. Định cắt ngang lời tự hỏi của cô, anh thấy cô như đã bị thứ gì đó thu hút, cứ nhìn đăm đăm về phía bên kia.
Anh nhìn theo ánh mắt của cô, thì ra là mấy cô gái đang mua trà sữa và kem.
Đây là mấy món không tốt cho sức khỏe lắm, nhưng thi thoảng ăn một lần cũng không sao.
“Mua một ly trà sữa trước, nhé em?”
Ôn Nhiễm do dự rồi gật đầu.
“Vậy mua vị dâu em thích?”
Ôn Nhiễm gật đầu.
Để cô không cần xếp hàng, Tạ Vân Lễ bèn đặt món
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-nguoi-cau-chuyen-co-tich/3701116/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.