Thật ra giữa chừng cô đã ngẫm nghĩ vài lần, lỡ Tạ Vân Lễ không thích cô tới tìm anh thì sao? Lỡ anh không muốn để đồng nghiệp thấy cô thì sao?
Lỡ cô khiến anh mất mặt thì làm sao bây giờ?
Cô không dám nghĩ tiếp, vì chỉ cần suy đoán thêm một giây thôi, cô sẽ mất hết can đảm đến tìm anh.
Thế nên, may mà Chu Duy đã cổ vũ, còn cả tin nhắn ấy của Tạ Vân Lễ.
Hỏi xong, Ôn Nhiễm thấp thỏm nhìn anh.
“Không đâu, em có thể sẵn sàng vượt qua rào cản tâm lý để tới gặp anh, anh vui lắm.” Tạ Vân Lễ thở dài: “Nhưng em có từng nghĩ anh sẽ đau lòng cho em không?”
Ôn Nhiễm vô thức nắm lấy áo anh, cắn môi, không biết nên trả lời sao.
Nhìn ánh mắt lúng túng không biết đặt vào đâu của cô, Tạ Vân Lễ bèn nói chậm rãi hơn: “Em muốn gặp anh, hãy nói với anh một tiếng nhé, một mình chạy ra ngoài nguy hiểm lắm… Anh sẽ rất lo cho em.”
Anh không dám nặng lời câu nào, tất nhiên anh cũng sẽ không nói.
Vì anh biết rõ, xuyên suốt chặng đường từ thuở nhỏ đến hiện giờ của Ôn Nhiễm, tất cả mọi thứ hôm nay cô làm, tuyệt đối là một trong những việc gian nan nhất, cũng khó tin nhất đối với cô.
Dẫu xót xa cỡ nào, anh cũng sẽ không bảo cô làm sai.
Suy cho cùng, đây vẫn luôn là niềm mong cầu xưa nay của anh.
Sao anh lại chưa từng muốn cô có thể sẵn lòng chủ động tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-nguoi-cau-chuyen-co-tich/3701114/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.