Tòa nhà này cao chót vót.
Ôn Nhiễm ngước mắt lên ngắm nghía một lát, không khỏi cảm thán, thật sự cao quá, nhìn thôi cũng có phần sợ hãi.
“Tạ Vân Lễ… từng kể, công ty anh ấy nằm ở tầng mười tám, và tầng mười chín.” Ôn Nhiễm lẩm bẩm lặp lại: “Tầng mười tám, và tầng mười chín, tầng mười tám, tầng mười chín…”
Vậy cô phải lên tầng mười tám tìm anh, hay tầng mười chín tìm anh đây?
Lỡ… lỡ anh không ở đó thì làm sao đây?
Lỡ anh không ở đó, cô phải chờ anh tại nơi này, hay về nhà đây?
Phần lớn người ra vào tòa nhà thương mại đều là thành phần tri thức, nhìn dòng người nam nữ mỗi người mỗi vẻ, một lần nữa Ôn Nhiễm trở nên lo lắng.
Dần dần, cô bắt đầu thấy choáng váng, bối rối, khó thở…
Cô đã thử mấy lần, nhưng vẫn không dám vào cổng tòa nhà.
Tòa nhà cao như vậy… Cô chưa bao giờ một mình vào trong, cũng chưa bao giờ một mình đặt chân đến khu vực thế này.
“Dì Chúc… cháu nên làm, làm sao đây…”
Cô bất lực quá đỗi, nhưng người có thể chăm sóc cô thì không ở bên cô. Khắp thế gian to lớn phức tạp này, dường như chỉ còn mỗi mình cô.
Vào lúc cô muốn lùi bước, Chu Duy đang theo sau định tiến lên giúp cô…
Điện thoại của Ôn Nhiễm bất chợt xuất hiện một tin nhắn, đến từ Tạ Vân Lễ:
Nhiễm Nhiễm, vẫn đang vẽ tranh à em? Trong tủ lạnh có bánh ngọt anh mua về lúc sáng, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-nguoi-cau-chuyen-co-tich/3701113/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.