Tạ Vân Lễ nói: “Có về vài lần, không thường xuyên mấy.”
Quả thực không thường xuyên mấy, nhưng lần nào anh tới, thời gian tiếp xúc của cả hai cũng nhiều hơn trước kia chút đỉnh.
Vì Ôn Nhiễm không trốn tránh anh như trước nữa.
Thời điểm mới kết hôn, để khiến cô hiểu rõ cô được tự do, anh từng có một khoảng thời gian dài không tới quấy rầy cô. Dù về biệt thự, anh cũng chỉ ngồi dưới lầu một lát, nhiều lần chưa gặp mặt thì đã đi.
Trong mắt anh, Ôn Nhiễm hệt như một bông hoa yếu ớt được bảo vệ, nuôi dưỡng trong nhà kín, hoặc tựa một động vật nhỏ nhạy cảm. Cô vượt qua khỏi phạm trù của người bình thường, luôn khiến người ta không biết nên đối xử với cô thế nào.
Nhưng qua mấy lần gặp mặt gần đây, Ôn Nhiễm hiếm khi làm người ta cảm nhận được cô đã giống một cô gái bình thường phần nào.
“Vậy cô ấy đồng ý ra khỏi nhà chưa?” Lương Trạch Kỳ hỏi.
Tạ Vân Lễ không trả lời.
Anh nhớ tới video kia.
Đến tận bây giờ, anh vẫn không biết lần ra ngoài đó cô đã ở nơi đấy bao lâu, có thích ứng với môi trường bên ngoài không.
Có lẽ vì mệt rồi, chó con nằm sấp trên người Lương Trạch Kỳ thở khò khè. Lương Trạch Kỳ thấy bé dễ thương quá đỗi, về công ty rồi cứ ôm mãi, ai muốn sờ cũng không cho, kết quả lơ là một chốc đã bị bé tiểu đầy người. May sao anh ấy kịp thời đặt bé xuống đất, chỉ có áo khoác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-nguoi-cau-chuyen-co-tich/3646191/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.