Ôn Nhiễm giật mình, vội vàng nhận thuốc màu từ tay anh.
“Em đang nghĩ… em…” Cô ấp úng, vừa như đang đấu tranh, vừa như không biết nên bày tỏ suy nghĩ của mình thế nào.
Cô sẽ không nói dối, nhưng thi thoảng, suy nghĩ chân thật cũng không dễ biểu đạt.
Tạ Vân Lễ nhíu mày.
“Không thể nói với anh à?”
Cớ sao ra ngoài không nói cho anh biết, cớ sao có thể giao tiếp với người khác nhưng với anh thì không?
“Em muốn ra ngoài sao? Hay muốn gặp ai?” Tạ Vân Lễ đè nén nỗi lòng nào đó, không thể hiện ra mặt, kiên nhẫn hỏi cô: “Có chuyện gì không thể nói với anh à?”
Ôn Nhiễm sửng sốt, ánh mắt cô trở nên bất an, hình như cô muốn nói gì đó nhưng không biết diễn đạt ra sao, cơ thể cũng run lên.
Tạ Vân Lễ nhìn cô một lát.
Cuối cùng vẫn không muốn làm khó cô: “Em còn vẽ nữa không?”
Ôn Nhiễm bối rối lắc đầu.
Anh xếp bảng vẽ của cô về vị trí ban đầu: “Vậy em nghỉ ngơi nhé, anh đi trước.”
Ôn Nhiễm sững sờ nhìn anh xoay người rời khỏi phòng mình.
Anh xuống lầu, đúng lúc dì Chúc quay về, vừa vào đã thấy áo khoác âu phục của Tạ Vân Lễ nằm dưới đất, dì giật mình.
Trong ấn tượng của dì, Tạ Vân Lễ là một người cực kỳ thích sạch sẽ và gọn gàng, mỗi lần tới đây anh luôn treo áo lên móc. Với tính cách của mình, anh không thể tiện tay ném áo khoác xuống đất được.
Lúc đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-nguoi-cau-chuyen-co-tich/3645863/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.