Đợi đến khi bắt được bắt được đầu ngón chân nghịch ngợm kia, hắn chỉ cần hơi dùng sức kéo một chút thì đã có thể kéo tiểu nương tử vào trong lồng ngực mình: “Xem thường ta không thể chế trụ được nàng? Lát nữa ta sẽ lấy giây đỏ trói tay chân nàng lại… Giống như trong tranh vẽ trên cuốn sách vậy, hai chân mở toang ra cột vào thành nghế, để nàng dễ dàng hưởng thụ.’’
Ngọc Châu biết hắn nói nói được làm được, vội vàng đưa tay ôm lấy khuôn mặt tuấn tú đang tức giận kia, chủ động đặt một nụ hôn lên đôi môi hắn, vừa hôn vừa nói: “Ta chỉ muốn nói chuyện với chàng mà thôi, nói xong thì mặc chàng xử trí được không?’’
Ánh mắt của Nghiêu Mộ Dã vẫn lạnh lùng như cũng, trong lòng thầm nghĩ: Tiểu nữ nhân ranh mãnh này! Luồn cúi thì nhanh lắm!
Nhưng cánh tay đang dùng sức siết chặt nàng đã dần dần buông lỏng, nửa người trên trần truống dựa vào chiếc gối mềm mại nằm trên giường: “Nàng có chuyện gì mà phải gấp gáp muốn nói với ta như vậy?’’
Ngọc Châu suy nghĩ một chút, nói: “ Ta muốn tìm cho Giác Nhi một mối hôn sự tốt.’’
Chân mày của Nghiêu Mộ Dã như muốn bay lên, chỉ cảm thấy lúc trước mình nên tìm một cái cớ gì đó để cho nha đầu không có giáo dưỡng kia ôm đá thả vào giếng sâu đi, tranh cho bây giờ uổng công vì một chuyện vụn vặt mà làm chậm trễ khoảnh khắc xuân tiêu của hắn.
Thái úy đại nhân ngay lập tức xem thường nói: “Không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-ngoc-nap-chau/2469644/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.