Chương trước
Chương sau
Trans: Bạch Tửu

Ngọc Châu nghe vậy, môi anh đào hé mở, muốn nói gì đó nhưng nhất thời lại không biết nên nói thế nào.

Ý tứ của Thái úy đại nhân thế nhưng lại dễ hiểu, giống như lời răn dạy kiêu căng thường gặp của gia trưởng nói với nữ nhi mình: Nếu ai khi dễ con, cứ việc đánh trả lại, không cần phải suy nghĩ nhiều, dù sao cũng có lão tử chống lưng cho con!”

Lời nói như vậy, dường như từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ có người nói qua với nàng, chỉ nhớ mang máng thời điểm phụ thân bệnh tình nguy kịch đã kéo tay nàng, nói: “Châu nhi phải ngoan ngoãn, sau này nếu như vi phu không còn bên cạnh, con càng phải hiểu chuyện hơn…”

Lời này ở Phương Hoa Trung luôn đi theo nàng, câu nói này cần phải có sự hiểu biết sâu sắc. Tuy nàng đã là đứa trẻ thông minh lanh lợi trong số ít những đứa trẻ đồng trang lứa, nhưng với những huynh đệ tỷ tỷ khác, nàng càng phải hiểu được ánh mắt, phải thể nghiệm và quan sát tâm tư của các đại nhân, mới có thể ít bị dưỡng mẫu mắng, hoặc là có được một câu tán dương của tổ mẫu.

Mà hôm nay, lại có người nói với nàng, nàng có thể làm việc tùy hứng, có chuyện gì, đã có ta che chở nàng!~

Một khắc kia, tình cảm trong lòng như được nảy nở, tựa như quả mơ giữa tháng tư, chua ngọt khó phân biệt, chỉ cảm thấy sóng mũi có chút cay cay.

Nghiêu Mộ Dã hôm nay thật sự tức giận không ít, nhưng cảm giác sợ hãi còn nhiều hơn. Hôm nay ở trong cung, vô tình nghe thái giám quản sự nói Quan Dương công chúa mang theo thị nữ vội vàng ra khỏi cung, tức khắc trong lòng cảm thấy bất an, liền phái người thân cận tìm hiểu, cũng bất chấp đang diện kiến Thánh thượng, liền vội vàng chạy đến.

Tâm tình lo lắng suốt dọc đường, dường như hồi tưởng lại một đêm lo lắng thấp thỏm ở thôn làng Tây Bắc.

Nhưng thời điểm hắn chạy đến, lại thấy nữ nhân này đang cố kỵ lễ nghi người trước mặt, không muốn đáp ứng vị công chúa kia nhưng cũng không xuống đài được, lại đáp ứng đề nghị hoang đường kia của nàng ta, đặt đế đèn trên đầu đứng ở giữa đình, tâm hắn một khắc kia thật sự bị chọc giận đến vỡ vụn.

Thê tử của Nghiêu Mộ Dã hắn, há để cho người khác chơi đùa như khỉ? Khí thế hung hãn thường ngày cắn xé mình trong lén lút của tiểu nữ nhân này chạy đi đâu rồi? Thế mà lại cụp mi rũ mắt làm bia cho người ta bắn như vậy?

Bất quá đến khi từ phòng mẫu thân bước ra, nỗi lòng hắn đã bình phục, thật ra hắn đã không còn phẫn nộ như trước nữa, cũng tự giác điều chỉnh lại ngữ khí, nhưng vì sao tiểu nữ nhân này sau khi nghe hắn nói vài câu, lại đưa tay lên mặt giống như lau đi lớp trang điểm, rồi chậm rãi lộ ra mũi và khóe mắt đỏ hồng, cuối cùng vậy mà lập tức chảy nước mắt…

Nghiêu Mộ Dã không muốn thấy nhất là nữ nhân này khóc. Tức khắc nhíu mày, đem nàng ôm vào ngực, vuốt ve phía sau lưng nàng, còn cứng rắn nói: “Làm sao, hiện tại biết sợ rồi sao? Lần sau phải biết bảo toàn tính mạng mình mới là điều quan trọng!” 

Nhưng nói chưa hơn hai câu, lại thấp giọng dịu dàng, an ủi nói: “…Châu nhi ngoan, chớ có sợ, một lát nữa bảo nhà bếp nấu cho nàng chén thuốc an thần để nàng uống.”

Nói xong, hắn liền muốn đứng lên gọi người, nhưng lúc này cánh tay Ngọc Châu nhẹ đưa lên, vòng lên cổ hắn không buông, một mực đem đầu rúc vào trong lòng ngực hắn.

Bộ dáng chủ động làm nũng này của nữ nhi, Nghiêu Mộ Dã hắn chưa từng thưởng thức qua trên người tiểu phụ nhân này.

Ngay lập tức trái tim cứng rắn của người đàn ông này boong boong một tiếng, nóng bổng như nước chè đậu xanh, ngọn lửa nhỏ chậm rãi kết dính tạo thành một mảnh ngọt ngào.

Chỉ ôm nàng ngã trên giường nhỏ, tinh tế mà hôn đi nước mắt trên khuôn mặt nàng. Nhưng ngược lại Ngọc Châu lại không thích hắn hôn, chỉ một mực rúc vào trong lòng ngực hắn, ý muốn tìm kiếm khoan ngực ấm áp của hắn, nhưng không có ý định mây mưa.

Giảo phụ này! Lại không được nữa điểm tốt của hắn! Nghiêu Mộ Dã lại không muốn phá hư bầu không khí lúc này, chính là nhẹ nhàng ‘bỏ xấu lấy tốt’, nhắm mắt điều chỉnh lại hơi thở của mình…

Sau khi trở về từ Tây Bắc, bởi vì vấn đề mặt mũi tạm thời, Nghiêu Mộ Dã chỉ đành cắn răng nhẫn nhịn để chăm sóc thân thể bệnh tật của Ngọc Châu. Kết quả Nghiêu phu nhân cũng muốn buộc một sợi dây cương cho con trai mình, nói rõ, vô luận hai người bọn họ là thật hay giả, trước khi thành hôn, tuyệt đối không cho phép lại ở chung phòng ngủ chung giường.


Nghiêu Mộ Dã vốn dĩ tư thái nhếch nhác “quay đầu ăn cỏ”, nếu tỏ ra quá mức đói khát, không khỏi quá mất thể diện. Cũng có ý định muốn thành hôn sớm, cho nên trước khi thành hôn chỉ có thể nhịn một chút.

Cho nên từ khi bắt đầu hồi Kinh, hai người vẫn luôn phân phòng mà ở.

Một hai ngày ngắn ngủi còn được, nhưng nháy mắt đã bốn ngày trôi qua. Đặc biệt là khi mỗi buổi sáng thức dậy, luôn cằm lòng không đậu mà sờ một bên gối trống không, lặp đi lặp lại vài lần, thật là muốn hỏng luôn tinh lực dồi dào năm con hổ này của Nghiêu Mộ Dã.

Ban đầu hắn tính toán, đêm hôm nay, mặc kệ bản thân nói gì đó với mẫu thân, quyết định ban đêm sẽ vào phòng Ngọc Châu, thừa dịp không trăng gió lớn, ngủ trên chiếc giường thơm mềm của hắn.

Nhưng ai mà ngờ, hôm nay bị Quan Dương nháo thành ra như vậy, vốn dĩ kế hoạch hương diễm ban đêm được chuẩn bị tỉ mỉ chu đáo lại sắp bị nước mắt của giai nhân này rửa trôi đến không còn hình ảnh…

Đang âm thầm buồn bực trong lòng, lại đột nhiên cảm giác được một đôi tay mềm mại nhỏ nhắn đang cởi bỏ lưng quần của mình.

Nghiêu Mộ Dã nhịn không được hơi nhướng mày rậm, một tay nắm lấy cằm Ngọc Châu, hỏi: “Lục tiểu thư muốn làm gì?” 

Thời điểm Ngọc Châu mới vừa ôm Nghiêu Mộ Dã, làm sao có thể không cảm giác được sự khác thường trong quần hắn kia? Hơn nữa âm thanh hít thở của Thái úy đại nhân quá lớn, bộ dáng nhíu mày thống khổ kia, khiến Ngọc Châu có chút buồn cười mà nín khóc, vì thế liền quyết định ân cần giúp hắn một chút.

Nhưng không nghĩ đến Thái úy đại nhân độc thân đã lâu, mà không hiểu ý như vậy! Còn nghiêm trang hỏi mình muốn làm gì.

Ngọc Châu quả thật bị hỏi đến nghẹn họng, nhất thời trong lòng nổi lên ý đùa giỡn, nói: “Thái úy không phải muốn giúp ta an thần sao?”

Nghiêu Mộ Dã tiếp tục nghiêm trang nói: “Cho nên Lục tiểu thư liền tự mình tìm kiếm một gốc cây ngàn năm an ủi mình sao?”

Ngọc Châu tuy rằng mồm miệng linh hoạt, nhưng ở loại mê sảng này của Thái úy vĩnh viễn không thể nào nói lại. Lập tức quyết định không muốn làm người tốt nữa, liền tự buông tay.

Nhưng Nghiêu Mộ Dã nào muốn để nàng bỏ dở nữa chừng? Chỉ ôm nàng hôn thật sâu lên đôi môi đỏ mọng, khi mang theo hơi thở ngọt ngào rót vào trong miệng hắn, thế nhưng sảng khoái đến nhịn không được phải kêu khẽ ra một tiếng.

Nữ tử này mới là nhân sâm cứu mạng cuộc đời hắn! Đời này không thể cắt đứt được…

Chỉ là chuyện xấu này làm không được. Thái úy sau một chuyến nhấm nháp canh sâm kỳ diệu, nhất thời thân thể lười biếng, tự ý ngủ trong phòng Ngọc Châu một đêm. Khi sắc trời ngày hôm sau vừa hửng sáng, Ngọc Châu lay lay Thái úy còn ngủ say sưa trên giường, nói: “Làm sao mà giờ vẫn còn ngủ, hôm nay phải lâm triều sớm.”

Nhưng Nghiêu Mộ Dã nhắm chặt hai mắt, duỗi tay bắt lấy bàn tay mềm mại của nàng, xoay người, chuẩn bị tiếp tục ngủ say, lười biếng nói: “Hôm nay không đi cũng được.”

Ngọc Châu nghe xong, chút buồn ngủ lập tức tiêu tan, nghi hoặc mà mở mắt, nói: “Không lâm triều, chẳng lẽ Thái úy không sợ trách phạt?”

Nghiêu Mộ Dã lười nhác nói: “Hôm qua nháo một hồi ở Nhã viên kia, hôm nay nhất định có ngự sử không ngừng nghỉ, mượn cơ hội thượng thư khuyên giải, chứng minh bọn họ không hề lãng phí gạo mì của triều đình. Đã như thế, ta lại mở mắt đứng trong triều đình làm bia bắn của bọn họ làm gì, một hồi viết đơn xin nghỉ bệnh, để phó tướng đệ trình cho thái giám cửa cung là được.”

Ngọc Châu nghe xong, dường như suy nghĩ gì đó mà khép hờ mắt, nhẹ giọng nói: “Là Ngọc Châu làm việc thiếu ổn thỏa, liên lụy Thái úy, khiến tình cảm giữa Thái úy và Thánh thượng xa cách.” Nghiêu Mộ Dã vẫn nhắm mắt, đem nàng ôm vào lòng, hôn hít lung tung ở cổ nàng, nói: “Nàng thật là xem trọng chính mình, nếu nàng có bản lĩnh ly gián quân thần, chẳng phải là yêu đồ Đát kỷ chuyển thế sao?” Tạm dừng một chút, lại khe khẽ mở to mắt, như suy tư gì đó mà nhìn đỉnh đầu nàng, nói nhỏ: “Nếu có mục khúc mắc, tốt nhất là phải nặn ra ngoài, mới có thể nhanh tốt một chút…”

Đã là cáo bệnh không thể lâm triều, Nghiêu Mộ Dã cũng không được rêu rao mà ra ngoài giải sầu, hắn liền quyết định ở trong phủ, hảo hảo mà bồi kiều thê chưa gả của hắn. Đến nay Nghiêu Thái úy vẫn còn nhớ rõ tên hái hoa Ôn tướng quân, đề nghị như “gãi đúng chỗ ngứa”, hôm nay lại chủ động ngồi bên cạnh ngọc án, cùng Ngọc Châu điêu khắc ngọc.

Không thể không thừa nhận, chạm ngọc vốn là công việc của nam tử, đặc biệt là với thân cao lực lớn như Nghiêu Mộ Dã, điêu ngọc nhanh như lột vỏ măng, thật là lưu loát, chỉ là nhất thời không điều chỉnh được lực đạo lớn nhỏ, lỗ mãng mà khắc vỡ mấy miếng ngọc liêu tốt. Ngọc Châu sợ ngọc liêu mà mình vất vả lựa chọn ra còn chưa kịp tỏa sáng rực rỡ thì đều thiệt hại dưới bàn tay to lớn của Thái úy, thế là nhuyễn ngôn tế ngữ *, thật vất vả mới làm lên hứng thú khiến Thái úy dừng tay lại, mang hắn “thỉnh” ra xưởng của mình.

*Nhuyễn ngôn tế ngữ: Giọng điệu mềm mại uyển chuyển

Nhưng mới được yên tĩnh một hồi, Nghiêu phu nhân chưa bao giờ bước vào phường ngọc nhỏ này lại đột nhiên hứng thú tăng cao, tới đây tuần tra một phen. Thấy Ngọc Châu muốn đứng dậy thi lễ, Nghiêu phu nhân hòa nhã nói: “Cứ bận việc trong tay của mình đi, ta hôm nay chẳng qua là quá nhàm chán, đến đây để giết một chút thời gian.” Nói xong, để bọn thị nữ đứng chờ ở ngoài cửa, Nghiêu phu nhân ngồi trên ghế bành cao, an nhàn tự tại mà cầm lấy tiểu kiện mười hai cầm tinh của Ngọc Châu đã khắc xong lên thưởng thức.

Nghiêu phu nhân thường ngày cũng rất yêu thích đồ họa cổ, tuy rằng không đủ tinh chuyên đối với đồ mỹ nghệ bằng ngọc, nhưng trời sinh khả năng thưởng thức và giám định không tầm thường, bà vẫn có thể nhìn ra đủ loại hình dáng tạo hình khắc ngọc của Ngọc Châu trong xưởng nhỏ này chỉ có thể ngầm hiểu, khó có thể nói ra được sự huyền diệu trong đó, Ngọc Châu quả nhiên là có bản lĩnh hơn người, khó trách trở thành một nữ hoàng thương đầu tiên của triều Ngụy, không khỏi cảm thấy thú vị khi thưởng thức.

Tuy rằng Nghiêu phu nhân nói lời thật khiêm tốn nhã nhặn, Ngọc Châu nào dám thác đại, chỉ lo tạo hình, tự mình đến gian trà bên cạnh pha cho Nghiêu phu nhân một ly trà Phổ Nhị thơm nồng, đem qua, thấp giọng nói: “Có lẽ phu nhân đã ăn trưa rồi, uống chút trà Phổ Nhị, có thể tốt cho dạ dày.”

Sau khi phu nhân nhấp một ngụm trà, không vội vàng mà mở miệng nói: “Sự việc ngày hôm qua, Kính Đường đã sinh ra oán trách với ta. Ta biết hắn vì ngươi mà đau lòng, liền trách ta không suy nghĩ chu toàn, chưa từng chiếu cố tốt cho ngươi.”

Ngọc Châu vội vàng nói: “Vốn là do Ngọc Châu làm việc thiếu ổn thỏa, nhất thời va chạm Quan Dương công chúa, làm hại Thái úy giận dữ, làm việc cũng không đúng mực, hôm nay trong lòng nô gia cũng vì việc này mà thấp thỏm, không biết việc này sẽ đối với Thái úy…”

Nghiêu phu nhân mỉm cười nhìn nữ tử này, nàng tuy mồm miệng không muốn gả cho nhi tử nhà mình, nhưng vẫn tâm tâm niệm niệm bận tâm đến sự an khang của Nhị lang, sợ nàng liên lụy đến Nhị lang, sự tinh tế trong tâm này cũng chỉ có người từng trải như nàng mới có thể đủ để bình phẩm suy xét được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.