Ngọc Châu nhìn thấy Vương Côn quay lại Tây Bắc thì cũng sửng sốt, khóe miệng không kìm được mà hơi nhếch lên, nhìn về phía Vương lang. Biến hóa rất nhỏ nơi khóe miệng này tất nhiên không thoát khỏi đôi mắt diều hâu của Thái úy đại nhân, trong lòng hắn nói thầm: Còn bảo là không có gì! Sao chưa từng thấy phụ nhân này vì nhìn thấy mình mà không kìm lòng nổi mỉm cười như vậy? 
Lại nhớ đến mấy ngày trước nàng ở trong mơ hô lên từng tiếng “Kính Đường, dẫn ta đi.” Lửa giận giống như lò lửa phừng lên giữa mùa đông. 
Thế nhưng cái lò lửa này lại bị đè ép trên nóc, nhất thời không thể phát huy được, chỉ có thể cứ thế kiềm chế nửa che nửa dập. 
Vương Côn kính cẩn thỉnh an Thái úy trước. Lần trước thấy Thái úy tức giận ở cạnh rừng trúc, lại không hề thấy Ngọc Châu đến tìm mình nữa, hắn vẫn luôn lo lắng không thôi. 
Cho nên sau khi nghe nói Ngọc Châu trở về Tây Bắc thì cũng chạy về đây. Lúc này tận mắt chứng kiến Ngọc Châu bình an thì mới buông xuống được nỗi lo nhiều ngày nay. Mà Thái úy nhìn thấy hắn, tuy là sắc mặt không tốt nhưng không mất phong độ, lộ vẻ thản nhiên nói: “Vương công tử không cần giữ lễ tiết, hôm nay chẳng qua là tại hạ đi cùng vị hôn thê đến đây trao đổi chuyện quan trọng mà thôi, xin chư vị cứ tự nhiên…” 
Thế là Vương Côn lại chào hỏi Đại lão gia Vương gia một tiếng. Từ nhỏ Vương Côn đã thông minh hiếu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-ngoc-nap-chau/2469569/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.