Có điều Quảng Tuấn Vương cũng không có tâm tư nghe Ngọc Châu giải thích tỉ mỉ nguyên do bên trong, lúc này hắn vội vã chạy ngược về tìm Bạch thiếu. 
Sắc trời đã tối, phu xe lại không dám đốt đèn thu hút bọn Bắc Vực hung tàn, chỉ có thể đánh xe vòng vèo trở lại trong bóng đêm tăm tối. Chờ đến khi qua lưng núi thì thấy được xa xa có ánh đèn xe ngựa thấp thoáng, có vẻ như phía trước có không ít người đang đi tới. 
Đầu tiên Quảng Tuấn Vương để Ngọc Châu tránh qua một bên, hắn cười ngựa mang theo vài người đi tới trước tra xét. Chỉ trong chốc lát đã nghe thấy giọng Quảng Tuấn Vương hô lớn ở phía trước: “Lục tiểu tư, mau tới đây đi. Phía trước không có vấn đề, là Bạch thiếu!” 
Ngọc Châu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, được Giác nhi nâng đỡ lên xe ngựa đi tới trước. 
Bạch thiếu đang cau mày nghe Quảng Tuấn Vương kể về tình hình nguy hiểm của trạm dịch phía trước, nhìn thấy Ngọc Châu qua đây thì chân mày càng nhíu chặt hơn, nói: “Lục tiểu thư, cứ tưởng rằng tiểu thư đã đến trấn Ngọc Thạch rồi, sao lại còn đang ở trên đường đi thế này?” 
 Ngọc Châu cũng không thể nói bản thân cố ý lề mề kéo dài để tách hướng với hành trình của hắn, chỉ có thể nói xe ngựa của mình xóc nảy nên đi không nhanh. 
Tuy rằng an toàn tụ họp nhưng phía trước hung hiểm, không thể tiếp tục đi tới. Bạch thiếu liền dẫn đoàn người đi vòng qua một thôn trang tá túc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-ngoc-nap-chau/2469536/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.