Edit: Táo Mèo
Sau khi Thái úy từ phòng mẫu thân đi ra, nhìn sắc trời thấy còn sớm, hắn bèn phất ống tay áo phấp phới đi tới đình viện của Ngọc Châu.
Đứng trước khuê phòng giai nhân, Nghiêu Mộ Dã thấy Ngọc Châu đang lục lọi lấy vật gì đó ra khỏi rương nhỏ. Hắn sải bước đi vào khuê phòng của nữ nhân tựa như giữa chốn không người, đi thẳng tới trước mặt Ngọc Châu sau đó duỗi tay cầm lấy thanh lăn ngọc nàng vừa mới lấy ra từ trong rương, giơ lên ngang mày ngắm nghía rồi nói, "Nó dùng làm gì vậy?"
Ngọc Châu ngẩng đầu, thấy Thái úy xuất hiện trong phòng mình, nàng xoa cổ đáp, "Nghiêu tiểu thư khóc sưng cả mắt, nếu mai không hết sưng thì e rằng Nghiêu phu nhân sẽ phát hiện mất, nhúng thanh lăn ngọc này vào nước băng rồi di quanh mắt để tiêu sưng rất tốt, ta nhớ bản thân đã từng điêu khắc ra một cái cho nên mới lục tìm dự định đưa tới cho Nghiêu tiểu thư."
Thấy đôi mắt Ngọc Châu thâm quầng, Nghiêu Mộ Dã nhếch miệng cười, "Châu Châu của ta đúng là khôn khéo, còn chưa gả vào Nghiêu gia mà đã có phong thái của một người tẩu tử chu đáo rồi."
Vừa nói, hắn vừa cầm thanh lăn ngọc di dưới mắt Ngọc Châu, không quên trêu ghẹo, "Nhưng mà có quan tâm tới tiểu cô tử* thế nào thì cũng nên chú ý tới bản thân mình trước đã, sao quầng mắt nàng lại thâm thế này?"
(*)tiểu cô tử: Em chồng.
Ngọc Châu không muốn thảo luận kỹ càng lý do vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-ngoc-nap-chau/2469493/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.