Edit: Kir
Thời điểm lúc Nghiêu thiếu bình tĩnh hòa nhã thì phong phạm đệ tử thế gia đều đủ cả, tác phong cũng là thỏa đáng hữu lễ. Sau khi hòa hoãn lại, hắn tự mình đi tới, sờ sờ tay bị thương của Ngọc Châu: "Hôm qua trên đường nhiều người như vậy, có bị chen lấn trúng tay bị thương không?"
Ngọc Châu cười nói: "Có thị vệ luôn che chở, cũng không hề chịu đựng chen chúc. Thái úy ăn tối chưa?"
Cả một đêm này miệng Nghiêu thiếu toàn là vị chua (ghen),tất nhiên chưa dùng cơm, hiện giờ rốt cuộc tâm tình thư thái, thế là cùng ăn cháo trắng và chút dưa cải cùng Ngọc Châu.
Ở kinh thành, khách điếm này cũng coi như là số một, nhưng dù sao vẫn không thể sang trọng tỉ mỉ như Nghiêu phủ. Thế nhưng Nghiêu Thái úy lại mặt không đổi sắc hỏi Ngọc Châu làm thế nào mà khéo gặp được Quảng Tuấn vương kia, đồng thời sau khi biết rõ hai người không hề trò chuyện cảm mến gì nhau, tích tụ trong lòng hắn cuối cùng xem như được giải tỏa, càng không quá so đo khách điếm sứ thô đồ xoàng, bữa ăn chay đơn giản.
Ăn tối xong, Nghiêu Thái úy lười trở về phủ, dự định ngủ lại khách điếm một đêm. Ngọc Châu nghe xong thì có vẻ chần chờ, nhưng nghĩ đến bình thường cùng lắm cũng chỉ bị Thái úy hôn môi sờ mó một chút mà thôi... Thế nên không cần phải nhiều lời nữa, tránh cho gương mặt tuấn tú kia lại xuất hiện vẻ chẳng ngờ được.
Tuy rằng ván giường mỏng manh, chăn lụa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-ngoc-nap-chau/2469437/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.