Trong lòng Quảng Tuấn vương vô cùng kích động, cảm thấy tiên tử trong bức họa mà mình khổ cực tìm kiếm bao ngày qua rốt cuộc cũng đã có manh mối.
thì ra thời gian gần đây Quảng Tuấn vương vẫn luôn khổ tâm suy nghĩ, lập ý muốn vẽ tiếp một tập tranh lớn với chủ đề du xuân ngắm hoa, tập tranh này sẽ xuất phát từ chính điện trong cung, kết thúc tại con đường xa giao giữa kinh thành với dãy núi kia, đi qua phố xá, con sông, cửa thành... từ hoàng tộc cho tới đủ loại dân chúng, không thiếu một ai. Tập tranh to lớn hùng vĩ ấy thậm chí có thể so với bức “Thanh Minh Thượng Hà đồ”.
Nhưng từ lúc bắt đầu đến giờ, hắn vẫn luôn thuận buồm xuôi gió vẽ một mạch, chỉ duy nhất có miếu Hoa Tiên kia, vắt óc mãi vẫn không biết nên miêu tả khí chất kỳ ảo của hoa tiên thế nào. Vì việc này mà Quảng Tuấn vương muốn ra ngoài đổi gió một lát, nên mới ra thành tiễn binh.
Nào ngờ ở ngay đại môn của Phủ Nội giám nha thì vừa vặn gặp được vị tiên tử lén trốn xuống phàm trần này, bảo sao trong lòng Dương Tố không vui mừng? Vì thế, y vội vàng mở miệng hỏi: “Ta là Quảng Tuấn vương Dương Tố, xin hỏi tiểu thư ngụ ở phủ nào? Chẳng hay lát nữa ta có thể đến gặp cha mẹ tiểu thư, mời tiểu thư làm mẫu cho ta vẽ được không?”
Y nhìn thấy Ngọc Châu có vài thị vệ theo sau bảo vệ, tuy màu sắc của y phục trên người rất thanh lịch trang nhã, nhưng đều được may từ tơ lụa quý báu, trong lòng lập tức nhận định nàng là nữ tử nhà giàu sang quyền quý trong kinh. Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-ngoc-nap-chau/2469435/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.