Trans: Bạch Tửu
Việc làm biến mất một người sống thế này quả thật không dễ, Vương phu nhân tuy rằng chuyên tâm muốn gia trạch được yên tĩnh, nhưng cũng để lại chút lương tâm, sợ người sống kia một đi không trở lại, nên trước lúc Ngọc Châu rời đi, bà đã giữ lại điệp bài dự thi kia, nói là đợi đến thời điểm dự thi sẽ đưa trả lại cho nàng.
Vương phu nhân tuy rằng không biết tài nghệ điêu khắc của Ngọc Châu thế nào, nhưng nếu đến cả Nghiêu phu nhân cũng đều khen không dứt miệng, thì chứng tỏ tài nghệ cũng không tồi.
Tên họ trên Vương bài không thể sửa đổi, trên đó nếu viết “Tiêu Ngọc Châu” như vậy chính là đại biểu cho vinh nhục của Tiêu gia, nghĩ đến đây, Vương phu nhân hơi có chút an tâm, trong lòng mơ hồ sinh ra sự kỳ vọng vô hạn đối với việc Ngọc Châu có thể đạt được thắng lợi, coi như an ủi được đôi chút tâm trạng của bà lúc này. Cho nên đới với việc Tiêu lão gia lúc này đang chửi ầm lên bà cũng là bao dung khó khi có được mà bỏ qua, buộc lại lặc ngạch nằm lên giường, nhắm mắt bịt tai.
Riêng Ngọc Châu suốt một đêm rời khỏi nhà, mặc dù đi trong vội vàng nhưng những đồ vật cần thiết đều mang theo đầy đủ. May mà Vương phu nhân cũng không phải muốn hoàn toàn trở mặt với nàng, tuy đã giữ lại điệp bài, nhưng mà không có kiểm tra rương y phục của Ngọc Châu, nếu không bà ta sẽ phát hiện ra, đứa bé mồ côi thế nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-ngoc-nap-chau/2469418/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.