Edit: Nguyễn
một khi đã thất thần thì hồn như dạo chơi đâu đó chưa quay về, có chút thất thố. Đến khi Tiêu Trân Nhi cất giọng nghẹn ngào bi thương gọi tên họ tướng quân, mới gọi được linh hồn đang lạc đường của Ôn tướng quân trở về.
Tiêu Trân Nhi thấy trong mắt người trong lòng không có nàng, chỉ cắn môi nói một câu với Ôn tướng quân: "Thân thể tỷ muội chúng tôi không khỏe lắm, muốn nghỉ ngơi, mời tướng quân tự nhiên!"
Rồi bỏ màn xe xuống, còn che cực kì kín đáo.
Thái độ vô lễ như thế này của Tiêu Trân Nhi, nếu bị Vương phu nhân thấy, thế nào cũng bị ăn tát! Nhưng Ôn Tật Tài lại không hề để ý, cực kì ôn nhu chăm sóc nói qua màn cửa xe: "Nhị vị cô nương cứ nghỉ ngơi tạm, lát nữa đến trạm dịch phía trước, tại hạ sẽ mời nhị vị cô nương xuống xe."
nói xong, Ôn Tật Tài cũng thúc ngựa tiếp tục đi về phía trước.
Lại nói Tiêu Trân Nhi nghe được tiếng vó ngựa đi xa, mới xoay mặt ai oán nói: "thật sự tỷ rất hối hận, tự dưng bảo muội đi cùng làm chi, muội xem, Ôn tướng quân kia vừa thấy muội đã nhìn không rời mắt."
Ngọc Châu hơi cong môi: "Tỷ tỷ muốn muội muội bị bệnh dị ứng mãi sao?"
Tiêu Trân Nhi nhất thời nghẹn lời, thực sự rất muốn nói "Nếu có thể bị mãi, thật sự là tốt biết bao" nhưng cuối cùng vẫn có chút hổ thẹn của người làm tỷ tỷ, nên không nói ra.
Ngọc Châu sờ khuôn mặt phồng lên giận dỗi của nàng, khẽ vén màn xe lên, hòa nhã nói: “Nếu tỷ tỷ thực sự vì chuyện này mà giận muội thì chắc có lẽ cơn giận thế này xuất hiện mọi nơi mọi lúc rồi… Tỷ nhìn xe ngựa phía trước xem."
Tiêu Trân Nhi nhìn theo hướng Ngọc Châu chỉ, thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-ngoc-nap-chau/2469400/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.