Xe ngựa lăn bánh trên con đường có chút gập ghềnh, mà Ngọc Châu thì đang dựa vào xe ngựa nhắm mắt nghỉ ngơi. Một ngày này ở phủ Tổng binh thật đúng là cảm giác như trải qua cả năm ở bên ngoài.
Bỏ qua một bên chuyện Nhị thiếu Nghiêu gia đột nhiên hứng khởi không đề cập đến, chỉ riêng câu chuyện nghe được từ Đào tiên sinh thôi đã đủ cho lòng nàng nhấc lên sóng to gió lớn.
Lúc này xe ngựa xóc nảy giống hệt như khoảnh khắc nàng theo dưỡng phụ đến trấn Ngọc Thạch năm xưa, ở trong xe ngựa lắc lư nhấp nhô không ngừng, rất nhiều hồi ức khi còn nhỏ tưởng như sắp chìm vào quên lãng nay lại dần tái hiện lại trong đầu...
Nàng chậm rãi mở túi vải dầu cầm trong tay ra, nhẹ nhàng lật trang đầu tiên, chỉ thấy trên giấy viết một hàng chữ nhỏ: "Chạm ngọc mài đá quý ở cái tâm, chăm chỉ để tâm mới thành tượng hồn*."
*tượng hồn: người thợ tạo nên sản phẩm có hồn
Nàng đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve dòng chữ của phụ thân, chỉ cảm thấy có một thứ gì đó đã ngủ đông lâu nay đang dâng lên chặn kín lồng ngực, lại nhất thời quên mất làm cách nào để bộc lộ ra, chỉ có thể cảm nhận trái tim đang co rút...
Lúc này đã gần đến buổi chiều, Giác nhi vừa ngạc nhiên lại có chút nghi ngờ nhìn Lục cô nương đang cúi đầu tựa ở trong xe, dường như thấy được có tia sáng lóe lên nơi khóe mắt Lục cô nương trong khoảnh khắc gió thổi màn xe.
Đang khóc sao? Nhưng ngay khi vừa muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-ngoc-nap-chau/127430/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.