Nghe lời nói đầy vẻ xem thường của lão tiên sinh, Ngọc Châu vẫn không hề tức giận, nhưng Giác nhi đứng bên cạnh thì đã không còn kiên nhẫn nổi nữa.
Lục cô nương trong mắt tiểu nha đầu này luôn thanh nhã cao quý như tiên giáng trần, hiện giờ lại bị một ông lão mắng là "người thô tục" thì bảo sao tiểu cô nương có thể nuốt trôi cơn ấm ức này.
"Hộp ngọc được ngài gọi là thanh nhã đó là do chính tay tiểu thư nhà chúng tôi điêu khắc ra, sao bây giờ Lục cô nương nhà chúng tôi lại trở thành người thô tục thế?"
Lời này vừa thốt ra, ngay lập tức đã làm Đào lão tiên sinh chấn động, hoàn toàn không dám tin khi nhìn thiếu nữ có thể xem như yếu ớt trước mặt mình. Lão tiên sinh có thể nói là người sành về việc đánh giá các tác phẩm được điêu khắc chạm ngọc, lại không hề nghĩ đến vật có thể làm ông chậc lưỡi thán phục về tài năng như thế này lại được xuất phát từ tay của một cô nương trẻ tuổi như vậy.
Ngay lúc này, có một thanh âm nghèn nghẹt vang lên bên cạnh: "Nếu là người thô tục thì sẽ không thể điêu khắc ra một vật tinh diệu như thế này, xem ra tâm tư của vị tiểu thư này sâu sắc khác hẳn người thường."
Mọi người đồng loạt nhìn về hướng phát ra thanh âm, lại nhìn thấy Nghiêu nhị thiếu đang đứng ở ngay cổng vào, khoé miệng ẩn chứa ý cười nhưng đôi mắt lại nhìn chăm chú vào Ngọc Châu.
Ngọc Châu cũng không hề nhận ra hắn là ai, nhưng do từ nhỏ sống nhờ ở nhà người khác, nên tâm tư đương nhiên nhạy bén hơn rất nhiều thiếu nữ vô tư đồng trang lứa khác. Ngoài ra, nàng đã ở nhà họ Vương hai năm đã làm nàng mẫn cảm với việc nhìn mặt đoán ý, cho nên khi nhìn thấy vị công tử dung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-ngoc-nap-chau/127422/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.