Không phải Trần Gia Lân chẳng động lòng, nhưng vì hắn đã trải qua bao lần phong ba, nên hắn đã trưởng thành thực sự, đã có thể tự khống chế cảm tình mình, hắn cố gắng trấn tĩnh tinh thần lại, nói:
- Phân muội, ta không hiểu nàng chút nào? Đào Ngọc Phân hỏi:
- Không hiểu ta điều gì ư?
Trần Gia Lân lấy hết can đảm nói:
- Ta biết nàng yêu sư đệ của ta!
- Ta yêu... Thất Tâm Nhân ư? Há há há...
Đào Ngọc Phân buông tiếng cười như điên như cuồng, Trần Gia Lân chưa từng trông thấy nàng cười như thế bao giờ. Hắn đã ngẩn người ra tại chỗ, hình như tất cả đều thay đổi, thay đổi một cách bất ngờ và khiến người không thể tượng.
Khi Đào Ngọc Phân vừa dứt tiếng cười, Trần Gia Lân mới lên tiếng ấp úng nói:
- Điều này có gì đâu mà nàng lại cười như thế?
Đào Ngọc Phân cười thêm vài tiếng nữa, sau đó mới lên tiếng nói:
- Đương nhiên rất buồn cười rồi, tại sao ngươi lại có những suy nghĩ hoang đường như thế, đã nói rằng ta yêu sư đệ ngươi...
Trần Gia Lân làm ra vẻ đứng đắn nói:
- Không hoang đường chút nào, trong bụng nàng am hiểu hơn ai hết, Đào Ngọc Phân nói:
- Nếu ta nói rằng ta yêu chàng và không hề yêu y, thì chàng trả lời sao?
Trần Gia Lân nghe nói thế bất giác ngẩn người ra lần nữa, hắn không dám tin đây là sự thật, chuyển biến này làm cho hắn lúng túng, chẳng biết lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-hong-linh-diep-ky/2147691/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.