Không có ánh trăng, chỉ có vài chấm sáng, sao đêm lưa thưa trên nền trời rừng cây. Bốn bề im phăng phắt không có một tiếng động gì cả.
Trần Gia Lân mở hai mắt ra, phát hiện mình đang nằm trong rừng, ý niệm đầu tiên đến với hắn là: "Ta chưa chết chăng?"
Hắn ôn lại trận đấu liều mạng với Bất Bại Ông, bất giác rùng mình ớn lạnh tóc gáy. Trần Gia Lân không hiểu tại sao Bất Bại Ông trúng hàng bao nhiêu lỗ kiếm thương mà vẫn không thấy chảy máu, chẳng lẽ trong nội thể lão vốn chẳng có chút máu nào chăng?
Thế nhưng con người là một xác thân thịt máu, làm gì có chuyện đó. Ngoại trừ là cương thi, mới có hiện tượng như vậy, nhưng rõ ràng đối phương là con người sống, chứ không phải là cương thi.
Quả thật đây là một quái sự không thể tưởng tượng.
Lão được xưng hô là Bất Bại Ông, như trận đấu liều mạng hồi sáng nay, lão được xem như là thắng, hay là bại đây?
Lúc đó, lão có thể hạ lệnh cho thủ hạ bắt sống mình mang về, hoặc kết liễu mình ngay, tại sao lão không làm thế, lại mặc cho mình tự do rời khỏi?
Tại sao thế?
Hoặc là lão đã nhận ra lai lịch của mình và có điều kiêng kỵ chăng?
Thế nhưng không đúng, Mẫu Đơn lệnh chủ từng hạ lệnh, nếu không thể bắt sống thì cứ việc mang xác chết về cũng được. Tại sao lão lại trái lệnh ư?
Đây là một nghi vấn ly kỳ khó hiểu!
Hắn biết mình bị nội thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-hong-linh-diep-ky/2147580/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.