Chương trước
Chương sau
Sự việc này ly kỳ hết sức, trong lòng Trần Gia Lân bỗng sinh nghi, rốt cuộc Thất Tâm Nhân là nhân vật thế nào vậy?

Tại sao lại tìm đến nơi chốn ẩn mật không người lui tới như thế?

Tại sao y lại am hiểu tất cả mọi tư sự trong lòng mình như vậy?

Vì nguyên nhân gì mà y lại can thiệp vào sự kiện hoàn toàn chẳng có chút liên hệ gì đối với y.

Đây là một nghi vấn ly kỳ khó hiểu.

Bỗng nhiên, Trần Gia Lân sực nhớ lại một sự kiện, tức thì mặt mày biến sắc, nói:

- Này bằng hữu, bất kể ngươi là Thất Tâm Nhân hay là Hữu Tâm Nhân, bây giờ tạm thời chứ nói những việc khác, chúng ta còn một việc chưa giải quyết xong, ngươi tự động tìm đến đây thật đúng lúc.

Chẳng biết Thất Tâm Nhân có tính chóng quên hay là giả làm hồ đồ đây, y nghiêng đầu sang một bên, nói:

- Giữa chúng ta còn việc gì chưa giải quyết nữa? Trần Gia Lân cười lạnh lùng một tiếng, nói:

- Bằng hữu, ngươi khéo diễn tuồng đấy, tiếc rằng tại hạ không biết thưởng thức. Thất Tâm Nhân cười ha há nói:

- Ồ! Phải rồi, có phải ngươi muốn nói về việc ta tình cờ học được một chiêu kiếm pháp đã trùng hợp giống y như tuyệt chiêu của sư môn ngươi. Ngươi cần chứng minh sự thật này có phải vậy không?

Trần Gia Lân lạnh lùng nói:

- Đúng thế, bằng hữu hà tất phí lời làm gì, thời điểm bây giờ rất thích hợp, hai chúng ta cứ so tài cao thấp một phen. Nếu bằng hữu thắng cuộc cứ việc thượng lộ bình yên, bằng ngược lại tại hạ may được chiến thắng thì bằng hữu phải giải đáp mọi sự cho rõ ràng.

Thất Tâm Nhân trầm ngâm giây lát nói:

- Ngược lại, ta cho rằng thời điểm này không tốt lắm! Trần Gia Lân xếch ngược đôi mày kiếm một cái, nói:

- Tại sao thế?

Thất Tâm Nhân chậm rãi nói:

- Tục ngữ có câu, lưỡng hổ song tranh, tất hữu nhất thương. Mặc dù hai chúng ta không quyết tâm liều mạng, thế nhưng đao kiếm vô tình, có lúc sơ xuất, muôn một xảy ra sự biến, hơn nữa ắt làm cho ái tử ngươi hoảng sợ không sai. Đồng thời việc Hoa Nguyệt Biệt Trang không thể chậm trễ, chúng ta làm gì còn thì giờ tranh đấu, dù ai bị thương cũng ắt phải ảnh hưởng đến công việc cả.

Trần Gia Lân cố chấp nói:

- Theo tại hạ thì sự việc này quan trọng hơn việc biệt trang nhiều, giải quyết xong rồi hãy bàn đến vấn đề khác.

Thất Tâm Nhân nói tiếp với giọng lạnh lùng:

- Ngư Lang, ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ, sự việc biệt trang liên hệ tới vài mạng người. Võ Lâm Tiên Cơ cùng ngươi đã làm lễ lạy hoa đường, mặc dù chưa chính thức làm phu thê, nhưng đã có danh nghĩa vợ chồng. Nếu nàng có vô liêm sỉ đến đâu đi nữa cũng quyết không lấy người nào khác, chính ngươi bỏ rơi nàng chứ chẳng phải nàng từ chối ngươi. Nếu lấn ép nàng quá thì ngươi ắt phải tưởng tượng được hậu quả xảy ra thế nào rồi?

Trần Gia Lân thoạt nghe đối phương nói như vậy bất giác cứng họng nói chẳng nên lời. Quả thực đối phương nói rất có tình có lý.

Thất Tâm Nhân lại nói tiếp:

- Hai chúng ta từng đánh nhau, chắc ngươi không phủ nhận rằng hai bên người thì tám lạng người thì nửa cân, nếu hai ta đánh thẳng tay, ai muốn thắng cuộc quyết phải dốc toàn lực, kết quả có lẽ sẽ là lưỡng bại câu thương. Cho nên ta đề nghị hẹn dịp khác quyết đấu là thế.

Trần Gia Lân suy nghĩ giây lát, lắc đầu nói:

- Không được, tại hạ chẳng chịu đựng được như thế, nếu không đánh nhau thì bằng hữu phải khai báo lai lịch cho rõ ràng.

Thất Tâm Nhân thở dài một tiếng nói:

- Quả thực ngươi cố chấp quá thể, con người ai mà chẳng có lúc bất đắc dĩ, nếu ngươi chỉ vì giải nghi vấn chiêu kiếm nọ, thì ta tạm thời tiết lộ chút ít cũng không hề chi. Tuyệt học bí truyền thảy đều có cội nguồn, nhưng bây giờ ta chưa tiện nói lại cho ngươi hay, ta chỉ nói bấy nhiêu thôi, ngươi chớ hỏi tới nữa.

Trần Gia Lân nghe nói hai chữ cội nguồn bất giác động lòng nhủ thầm: "Mọi việc cũng do bởi sụ phụ lúc còn tại thế chưa từng đề cập đến quá khứ lai lịch, đương nhiên có lẽ sư phụ còn một đồng môn cũng nên. Nếu đúng như vậy thế thì sự việc không còn thần bí nữa, suy xét theo tình hình trước mắt, rất có thể Thất Tâm Nhân với mình có cùng một cột nguồn, bằng không y quyết chẳng ra mặt can thiệp vào sự việc không liên hệ đến y đâu, nhưng hắn chỉ thắc mắc một điều tại sao y lại làm ra vẻ thần bí như vậy?

Chẳng lẽ bên trong lại có bí ẩn gì ư?"

Hắn suy nghĩ đến đây bỗng nảy ra một ý, trầm giọng nói:

- Tại hạ sẵn sàng tin hai chữ cội nguồn mà bằng hữu vừa nói, nhưng tại hạ cần chứng thật một phen...

Thất Tâm Nhân nói:

- Cần chứng thật thế nào?

Trần Gia Lân dằn từng tiếng một nói:

- Bằng hữu ắt phải biết lai lịch của Mẫu Đơn lệnh chủ chứ? Thất Tâm Nhân trầm mặc giây lát nói:

- Được, ta nghe nói bà ta là sư mẫu của ngươi!

Trần Gia Lân nghe nói thế bất giác giật mình lui ra phía sau hai bước liền, đưa cặp mắt kinh ngạc chăm chăm nhìn đối phương. Sự thực đã chứng minh rằng quả nhiên hai bên có quan hệ với nhau, bằng không y quyết chẳng biết bí mật này, thế rồi hắn xúc động nói:

- Chẳng hay bằng hữu có biết giữa bà ta và gia sư đã xảy ra sự việc gì không? Thất Tâm Nhân nói:

- Ta chỉ nói bấy nhiêu với ngươi mà thôi.

Đối phương trả lời khá ngắn gọn, trông tình hình quyết không chịu tiết lộ thêm điều gì nữa rồi.

Trần Gia Lân thở dài một tiếng, chẳng làm gì được đối phương cả.

Thất Tâm Nhân lại nói tiếp:

- Ngươi ắt phải mang tiểu ngư lang của ngươi phó thác cho người chăm sóc.

Trần Gia Lân bất giác trầm mặc, hai phụ tử đoàn tụ chưa được trăm ngày, bây giờ lại phải chia tay. Một gia đình không có chủ phụ, quả thực chẳng giống gia đình chút nào cả, âm thanh của ái nhi lại văng vẳng như còn nói ở bên tai: "Con cần mẹ!" Biết đi đâu tìm một người mẹ cho nó nữa đây? Tội nghiệp, nó vẫn chưa biết mẹ nó không còn ở trên thế gian này, trong tâm linh nhỏ bé của nó chỉ biết mẹ đi xa, Đào Ngọc Phân là chị em sinh đôi với mẹ nó, đúng là nhân tuyển thích hợp để thay thế...

Hắn không dám suy nghĩ tiếp nữa, định mệnh đã xếp đặt như thế, đành phải đón nhận, thế rồi hắn cười một tiếng thật thê lương nói:

- Cho dù tại hạ ngăn cản được sự kiện này, sau đó thế nào nữa? Thất Tâm Nhân nói:

- Bất kể lúc đó sự kiện xảy ra trong tình huống thế nào, ngươi và Đào Ngọc Phân đã có danh nghĩa vợ chồng, ngươi không thể phủ nhận điều này được, đương nhiên ngươi phải đi xong ván cờ tàn này.

Trần Gia Lân tiến thoái lưỡng nan, quả thực hắn cũng chẳng biết xử lý thế nào cho phải. Suy nghĩ giây lát, sau đó nói:

- Ngọc Địch Thư Sinh Huỳnh Minh là đại thiếu gia Tam Sương hào môn, sao bằng hữu biết Võ Lâm Tiên Cơ không bằng lòng lấy đối phương ư?

Thất Tâm Nhân cười khảy một tiếng nói:

- Theo sự hiểu biết của ta, nếu sự kiện này được diễn biến tiếp, Võ Lâm Tiên Cơ ắt phải đi vào con đường cùng cho mà coi!

Trần Gia Lân run bắn người lên, nghiến răng nói:

- Thôi được! Tại hạ sẽ làm tròn bổn phận trên đạo nghĩa, nhưng khi giải quyết xong việc này, chẳng biết Mẫu Đơn lệnh chủ sẽ khởi phát hành động khó lường gì nữa đây?

Thất Tâm Nhân nói:

- Cứ hoàn tất sự kiện khẩn cấp này trước đã, những nước cờ kế tiếp sẽ tính sau. Sau khi ngươi an trí tiểu hài nhi xong, hãy lập tức đến Nhiêu Châu, nhưng nhớ cho kỹ không được sử dụng bản lai trang phục xuất hiện nữa, bằng không ắt phải hỏng việc, ta xin cáo từ trước!

Nói xong đảo mình thấp thoáng một cái biến mất luôn.

Tiểu Ngọc Lân lại chạy ra ngoài, la lớn tiếng nói:

- Cha, vị bá bá giả ma nhát người đi mất rồi chăng?

Trần Gia Lân giơ hai tay ẵm thằng bé lên, hôn vào má nó một cái. Hắn lại nhìn thằng bé rồi nói:

- Ngọc Lân, cha lại đi một chốn rất xa làm việc nữa, con hãy về nhà Châu công công ở ít lâu...

Hai mắt Tiểu Ngọc Lân bỗng sáng ngời nói:

- Cha đi tìm mẹ đó ư?

Trần Gia Lân cười cay đắng một tiếng, không làm gì hơn đành gật đầu nói:

- Đúng thế, cha đi tìm mẹ về!

Tiểu Ngọc Lân nghiêng đầu nhìn cha nó, bĩu môi nói:

- Nếu chuyến này cha không dẫn mẹ về, Lân nhi sẽ không chơi với cha nữa!

Nghe nói thế lòng Trần Gia Lân đau như dao cắt, bất giác đảo mắt nhìn ra mặt hồ, ái thê, mẹ của hài nhi đang lẳng lặng nằm dưới đáy hồ, mãi mãi không bao giờ quay trở lại nữa.

o0o

Võ Lâm Tiên Cơ Đào Ngọc Phân đang ngồi một mình trước cửa sổ của một căn phòng vô cùng hoa lệ tại Hoa Nguyệt Biệt Trang, hai mắt đỏ ngầu, cơ lẽ nàng mới khóc thì phải.

Tất cả những bông hoa trong vườn đã mất sắc, cặp mắt nàng nhìn thấy toàn cảnh vật u ám.

Một lão phụ ăn mặc hợp thời trang lẳng lặng đến sau lưng cô ta, người này không ai xa lạ mà chính là Phong đại nương, hộ pháp của Hoa Nguyệt Biệt Trang, trước hết bà ta thở dài một tiếng sau đó nói giọng u oán:

- Ngọc Phân, con lại thương tâm nữa rồi? Đào Ngọc Phân nói giọng buồn bã:

- Thưa đại nương, đời người sao lại đau khổ đến thế, cả tự do muốn chết cũng chẳng có luôn?

Phong đại nương kêu ồ một tiếng nói:

- Chớ nói lời dại dột nào, sự việc ắt phải được giải quyết thôi! Đào Ngọc Phân quay ngươi qua nói giọng thê lương:

- Thưa đại nương, sự việc đã thành định cục, còn trông mong chủ nhân thu hồi mệnh lệnh nữa sao?

Phong đại nương cau mày nói:

- Đương nhiên bây giờ nói nhiều cũng bằng thừa, trước kia con không nên để tỷ phu con bỏ đi...

Đào Ngọc Phân lắc đầu nói:

- Đại nương, dì không biết... Phong đại nương nói:

- Ta biết, con không thích hắn, nhưng theo sự nhận xét của đại nương, trong đám võ sĩ thanh niên hiện nay, hắn là kẻ vượt người một bực, khó tìm ra người thứ hai, chắc con không bằng lòng danh phận thê thiếp, thế nhưng tiểu hài nhi nọ là cốt nhục tỷ tỷ con...

Đào Ngọc Phân thở dài một tiếng nói:

- Thưa đại nương, dì đang nói gì vậy, con không phải nói thế nhưng mà... Phong đại nương ngạc nhiên hỏi:

- Nhưng mà thế nào?

Đào Ngọc Phân trầm giọng nói:

- Con không thể hại chàng, nếu miễn cưỡng kết hợp đôi bên sẽ đau khổ suốt đời không sai.

Phong đại nương nói:

- Vậy thì quả thực đại nương không hiểu gì hết, con cứ nói thử xem nào? Đào Ngọc Phân khép hai mắt lại, thở dài một tiếng não nùng nói:

- Thưa đại nương, nếu con kết hợp với tỷ phu, với tính tình chàng, liệu chàng có thể ngoan ngoãn vâng mệnh lệnh của chủ nhân không? Mà con lại là đệ tử Thiên Hương môn, cuối cùng kết quả sẽ xảy ra thế nào đây?

Phong đại nương hạ thấp giọng nói:

- Chẳng phải chủ nhân là sư mẫu của tỷ phu con đó ư? Đào Ngọc Phân khẽ gật đầu nói:

- Đúng thế, nhưng mỗi người có một chí hướng riêng, hơn nữa tình hình không đơn giản như chúng ta đã tưởng tượng đâu. Rốt cuộc giữa sư phụ mẫu và hắn xảy ra sự việc thế nào, người ngoài không một ai biết cả, còn một điều nữa chàng vẫn chưa quên tình tỷ tỷ...

Phong đại nương nói:

- Nhưng tỷ tỷ con không còn tại thế rồi kia mà? Đào Ngọc Phân cười một tiếng thật thê lương nói:

- Vâng, nhưng tỷ tỷ vẫn còn sống trong lòng chàng, mãi mãi không chết! Phong đại nương ngập ngừng nói:

- Này Ngọc Phân, con không bằng lòng theo tỷ phu con, và cũng không chịu gả cho Ngọc Địch Thư Sinh Huỳnh Minh, rốt cuộc con muốn sao bây giờ?

Đào Ngọc Phân thở dài một tiếng rất não nùng nói:

- Nếu chẳng vì mẹ, con đã không do dự chút nào kết thúc sinh mạng từ lâu rồi, à... Phong đại nương nói:

- Nói tới nói lui, cuối cùng con vẫn yêu tỷ phu con mà không dám yêu đó thôi, có phải vậy không? Nếu có tỷ phu con ra mặt, chắc tình hình sẽ cải biến ngay, thế nhưng rốt cuộc hai phụ tử hắn đi đâu mất biệt rồi?

Thình lình ngay lúc này...

Có một tiểu tỳ áo xanh hấp tấp chạy tới cửa phòng, Phong đại nương quay người ra sau nói:

- Có việc gì chăng?

Tiểu tỳ cúi người thưa rằng:

- Hồi bẩm đại nương, người mang sính lễ nhà họ Huỳnh đã từ trong thành xuất phát, trước giờ ngọ sẽ đến nơi, phu nhân bảo tiểu thư chuẩn bị trước.

Phong đại nương khoát tay nói:

- Biết rồi, ngươi hãy lui ra nào!

Tiểu tỳ kêu vâng một tiếng bỏ đi ngay.

Đào Ngọc Phân đưa mắt nhìn Phong đại nương ngẩn người ra tại chỗ không nói gì hết.

Phong đại nương miệng mấp máy mà chẳng nên lời, bà ta cũng chẳng biết nói gì để an ủi nàng đây.

o0o

Tám kỵ tuấn mã thong thả chạy trên con lộ thông tới Hoa Nguyệt Biệt Trang, hai kỵ mã song song chạy trước, một là Ngọc Địch Thư Sinh Huỳnh Minh, còn người bên cạnh là một lão nhân mặc áo gấm, sáu kỵ mã theo sau là những gia đinh tùy tùng, trên kỵ mã còn mang theo cả lễ vật.

Ngọc Địch Thư Sinh mặt mày tươi tỉnh, hình như giang hồ đệ nhất mỹ nhân được xem là người của gã rồi.

Lão nhân áo gấm đưa tay vuốt hàm râu hoa râm một cái, cười toa toét nói:

- Tam công tử, quả nhiên ngươi có diễm phúc thật, cưới được giang hồ đệ nhất mỹ nhân, cũng là một giai thoại của Tam Sương đệ nhất gia.

Ngọc Địch Thư Sinh cười há há một tiếng nói:

- Nhạc lão, ông mai ngươi đây cũng nở mặt nở mày chứ! Lão nhân áo gấm cau mày nói:

- Này Tam công tử, lão phu có chút thắc mắc... Ngọc Địch Thư Sinh nói:

- Nhạc lão đã nghĩ tới điều gì chăng? Lão nhân áo gấm nói:

- Trước kia Tam công tử dùng trăm mưu ngàn kế để theo đuổi Võ Lâm Tiên Cơ, nhưng chẳng hề được mỹ nhân để ý tới, sao bây giờ nàng bỗng nhiên lại thay đổi ý kiến ư?

Ngọc Địch Thư Sinh dương dương tự đắc nói:

- Theo ta thì đây là việc quá rõ ràng mạch lạc, Bà Dương phu nhân rất có hảo cảm với ta, chỉ có Võ Lâm Tiên Cơ từ chối mãi. Nguyên nhân do Quan Lạc Hiệp Thiếu phá rối, nghe nói rằng Quan Lạc Hiệp Thiếu bị người ta ám toán đã trở thành người tàn phế, nên Võ Lâm Tiên Cơ không còn nghĩ tới gã nữa. Năm tháng cứ thế trôi qua, cô ta đã hơn hai mươi tuổi, chẳng phải ta tự phụ, ngoại trừ ta, ngoài ra nàng chẳng dễ gì tìm được một đối tượng tương xứng, cho nên Bà Dương phu nhân mới cho người đến bảo ngầm kêu ta đến cầu hôn.

Lão nhân áo gấm khẽ gật đầu một cái, song lão vẫn còn hoài nghi nói:

- Hình như lão phu từng nghe Tam công tử đề cập rằng, trong này còn một võ sĩ tên là Ngư Lang nữa cơ mà?

Ngọc Địch Thư Sinh mặt hơi biến sắc nói:

- Đúng thế, quả thực có một người như vậy, thế nhưng Bà Dương phu nhân không thể chẳng quan tâm đến xuất thân môn hộ, đồng ý Ngư Lang là một cao thủ, nhưng có lẽ xuất thân không được khá lắm.

Lão nhân áo gấm nói:

- Tam công tử phân tích rất có lý, lộ trình còn bao xa nữa mới tới? Ngọc Địch Thư Sinh ngước đầu nhìn tới trước một cái nói:

- Không còn bao xa nữa, chắc còn khoảng mười mấy dặm đường nữa thôi!

Lão nhân áo gấm chỉ tay ra phía trước nói:

- Chúng ta đến cánh rừng đằng trước nghỉ ngơi giây lát, Tam côn tử cảm thấy sao? Ngọc Địch Thư Sinh gật đầu nói:

- Cũng được, chúng ta cứ đến đó nghỉ cho khỏe, rồi hãy đi tiếp cũng chưa muộn!

Thế rồi, đoàn kỵ mã chạy vào trong rừng, tất cả mọi người lần lượt xuống ngựa tìm chỗ ngồi nghỉ.

Cũng ngay lúc mọi người vừa ngồi yên, bỗng có tiếng cười lạnh lùng phá không vang tới. Tất cả bọn họ ngoái cổ nhìn về hướng thốt ra tiếng cười, mới hay có hai thư sinh bịt mặt đứng đâu mặt vào nhau cách chỗ họ đang ngồi nghỉ độ khoảng năm trượng. Một người mặc áo xanh và một người mặc áo lam, thư sinh mặc áo lam thì hơi cao lớn một chút, chẳng biết hai người này đã có mặt ở đây từ lâu hay là mới đến, hình như họ không hề phát hiện ra đoàn người tiến vào rừng, vì cả hai người chẳng ai ngoái cổ nhìn sang đây cả.

Gã thư sinh bịt mặt áo xanh nọ lên tiếng lạnh lùng nói:

- Ta cảnh cáo ngươi lần cuối cùng, con cóc mà muốn đi ăn thịt thiên nga, hãy quay đầu trở về làm thiếu gia nhà ngươi đi!

Gã bịt mặt mặt bận áo lam cười hắc hắc một tiếng nói:

- Chớ tự tác đa tình, liệu người ta có yêu ngươi không? Gã bịt mặt áo xanh nói:

- Chao ôi! Nghe giọng nói hình như cô ta đã yêu ngươi chăng? Gã bịt mặt áo lam cười khảy một tiếng nói:

- Đúng thế, cho nên ta mới bảo ngươi biết điều một chút! Gã bịt mặt áo xanh buông tiếng cười ầm lên nói:

- Chớ nói khoác làm gì, ngươi là thứ mấy vậy? Ngọc Địch Thư Sinh bật cười nói:

- Nhạc lão, trông tình hình hai gã này đang tranh giành nữ nhân thì phải? Lão nhân áo gấm khẽ mỉm cười gật đầu nói:

- Ăn nói thô tục như thế cũng bắt chước người mặc áo nho sĩ giả làm lịch sự, quả thực chốn giang hồ này nhiều quái sự hết sức.

Gã bịt mặt áo lam cười lạnh lùng nói:

- Còn ngươi là cái thá gì? Nói cho ngươi hay hôm nay bản nhân đến cầu hôn đấy... Gã bịt mặt áo xanh vỗ tay kêu cái bốp nói:

- Kỳ diệu nha! Chúng ta có đồng một chí hướng, chính ta cũng thế! Gã bịt mặt mặc áo lam nói giọng lạnh như tiền:

- Này bằng hữu, chỉ có một con đường đến Hoa Nguyệt Biệt Trang, nên chỉ có một người đến đó mà thôi!

Gã bịt mặt áo xanh nói:

- Ai là người được đến đó đây? Gã bịt mặt áo lam nói:

- Cứ so tài cao thấp thì biết ngay!

Gã bịt mặt áo xanh xoa hai tay vào nhau nói:

- Khá lắm, xem ai có bản lĩnh sống sót thượng lộ nào!

Ngọc Địch Thư Sinh không chịu đựng được nữa, đã đứng phắt dậy nói:

- Nhạc lão, hai gã không tự lượng sức này cũng lại bắt chước người đến biệt trang cầu hôn, thật là mơ mộng...

Lão nhân áo gấm nói:

- Mặc họ đánh nhau chết sống, chúng ta cứ đi cho rồi! Ngọc Địch Thư Sinh nổi giận đùng đùng nói:

- Ta phải dạy cho hai tên tiểu tử này một bài học mới được! Nói xong cất bước đi sang bên đó ngay.

Lão nhân áo gấm cũng ngồi bật dậy nói:

- Này Tam công tử, chớ đếm xỉa họ làm gì!

Ngọc Địch Thư Sinh chẳng nghe lời lão nhân áo gấm nói, cứ tiếp tục bước tới, lão đành phải theo sau bước sang bên đó luôn.

Ngọc Địch Thư Sinh bước tới chỗ cách trước mặt họ độ khoảng tám thước rồi dừng lại, lên mặt nói giọng ngạo nghễ:

- Hai vị đang tranh luận gì thế?

Cả hai thư sinh bịt mặt song song đồng lúc quay người sang hướng Ngọc Địch Thư Sinh. Gã bịt mặt áo lam nói giọng lạnh như tiền:

- Có phải bằng hữu là Ngọc Địch Thư Sinh Huỳnh Minh đó ư?

Ngọc Địch Thư Sinh giật mình thầm một cái, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra ngạo nghễ nói:

- Bằng hữu tinh mắt hết sức, chính là bản nhân đây!

Gã bịt mặt áo lam lại quay sang nhìn lão nhân áo gấm nói:

- Các hạ ắt là Tam Tài Kiếm Khách Hào Nhiên tổng quản của Tam Sương đệ nhất gia chứ gì?

Lão nhân áo gấm mặt hơi biến sắc nói:

- Tiểu hữu là ai sao lại biết tiểu danh hiệu của lão phu như thế? Gã bịt mặt áo lam cười khảy một tiếng nói:

- Tại hạ là Hữu Tâm Nhân!

Ngọc Địch Thư Sinh xếch ngược đôi lông mày lên nói:

- Cái gì? Hữu Tâm Nhân, bản công tử mới nghe nói lần đầu...

Thư sinh bịt mặt áo xanh tiếp lời nói:

- Nói vậy, có lẽ ngươi cũng chưa nghe nói danh hiệu của tại hạ rồi, ta là Thất Tâm Nhân đây!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.