Sáng hôm sau nhìn thấy Tần Ngôn xuất hiện ở nhà khiến cho Nhã Tịnh khác bất ngờ.
“Anh quay về rồi sao?”
Tần Ngôn đang bận rộn chuẩn bị đồ ăn sáng cho Nhã Tịnh, anh nhiệt tình quay lại trả lời câu hỏi của cô.
“Em không muốn anh quay về sao?”
Nhã Tịnh vội vàng lắc đầu nói.
“Không có em chỉ hơi bất ngờ thôi.”
Cô cảm thấy vừa vui mừng vừa buồn bã vì phải chứng kiến cảnh tượng ngày hôm qua, Nhã Tịnh thật sự rất sợ mất anh, cô đã vô cùng khổ tâm vì những chuỗi suy nghĩ ở trong đầu, khi yêu càng khiến cho con người càng trở nên ích kỉ chỉ muốn người đó mãi mãi thuộc về mình mãi mãi.
Tần Ngôn chuẩn bị bữa sáng cho Nhã Tịnh xong đưa đến cho cô, hôm nay anh thật sự rất lạ lùng ấm áp đến lạ thường.
“Em ăn đi.”
Nhã Tịnh bắt đầu ăn nhưng ánh mắt của cô vẫn luôn dò xét nét mặt của Tần Ngôn, cô rất muốn mở miệng hỏi anh nhưng sợ anh lại nổi giận, Nhã Tịnh cứ cắn vào đôi đũa của mình mà không ăn, Tần Ngân đưa mắt nhìn cô.
“Em không muốn ăn sao, hay không vừa miệng.”
Nhã Tịnh vội vàng lắc đầu.
“Không rất ngon, chỉ là em đang suy nghĩ thôi.’
“Suy nghĩ chuyện gì?”
“Tối qua anh…..”
Vừa định nói cô lại dừng lại Nhã Tịnh không muốn khiến cho Tần Ngôn mất vui.
“Em muốn hỏi gì sao?”
Nhã Tịnh lại lắc đầu. “không có gì”
Sau khi ăn xong Tần Ngôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-em-mot-doi-dau-thuong/2655126/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.