Nhã Tịnh thất thần cho đến lúc ra về, cảnh tượng Tần Ngôn và Mạn Nhu ôm ấp nhau và cả những lời Việt Bân đã nói càng khiến cho cô chìm vào những dòng suy nghĩ tiêu cực, Nhã Tịnh thật sự không muốn mất Tần Ngôn, đột nhiên trong đầu cô lóe lên một suy nghĩ mà sau này sẽ khiến bản thân cô hối hận.
Nhã Tịnh quay về nhà thì vội vàng đi lên phòng mở máy tính lên tìm kiếm những triệu chứng của người mang thai, cô cứ tập trung note lại tất cả, đột nhiên cánh cửa phòng mở ra khiến cho Nhã Tịnh giật mình cô vội vàng đóng lap top lại, Tần Ngôn đi vào tỏ vẻ tò mò hỏi Nhã Tịnh.
"Em đang xem gì vậy?"
Nhã Tịnh lúng túng lắc đầu.
"Không có gì đâu."
Tần Ngôn đi đến đưa tay vuốt tóc cô dịu dàng nói.
"Mau đi tắm rồi xuống ăn cơm cùng anh."
Nhã Tịnh vui vẻ gật đầu rồi đi vào phòng tắm, Tần Ngôn cũng không hoài nghi gì anh định rời khỏi phòng đột nhiên một cơn gió thổi mạnh vào cửa sổ, khiến cho tờ giấy mà Nhã Tịnh vừa ghi chép lại bay xuống sàn nhà, bước chân của Tần Ngôn đã dẫm lên nó, anh bị tờ giấy làm cho chú ý nên đã cúi xuống nhặt lên xem, gương mặt liền trở nên nghiêm trọng nhìn về phía phòng tắm.
Đến khi tắm rửa xong Nhã Tịnh chạy vội xuống nhà để dùng bữa cùng Tần Ngôn.
"Em xong rồi đây chúng ta ăn thôi."
Tần Ngôn ngồi đối diện với Nhã Tịnh nhưng đôi mắt luôn dán chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-em-mot-doi-dau-thuong/2655124/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.