Tần Niên đã được một tuổi thường xuyên bị Tần Ngôn đưa sang nhà ông bà nội ngoại ở cũng chỉ để được có khoảng không gian riêng tư để hâm nóng tình cảm với vợ.
đột nhiên hôm đó Tần Ngôn muốn tổ chức hôn lễ lại một lần nữa vì phát hiện ra Nhã Tịnh không hề đeo nhẫn cưới, anh đùng đùng nỗi giận vì khi sinh xong cô ngày càng đầy đặn không dư cũng không thiếu, mặc đồ công sở chắc chắn sẽ bị đồng nghiệp nam nhìn đến nhỏ dãi, càng nghĩ đến anh không thể nào chấp nhận được, Nhã Tịnh không đeo nhẫn cưới vì từ lúc anh chấp nhận kí vào đơn ly hôn, cô đã rất buồn lặng lẽ gỡ chiếc nhẫn cưới ra, bản thân sau khi biết mình mang thai cũng chẳng còn để tâm đến chiếc nhẫn nữa, Tần Ngôn phát hiện ra cô mới nhớ đến nó. Tối ngày hôm đó anh đã nhất quyết nói với Nhã Tịnh.
“Chúng ta kết hôn lại đi anh sẽ khẳng định cho mọi người biết em là vợ của anh, để không một tên đàn ông nào dám bén mảng đến gần em.”
Nhã Tịnh chán ghét đẩy Tần Ngôn ra.
“Anh bị điên rồi sao, bản tính chiếm hữu đó vẫn không bỏ được, em chỉ có một mình anh mà thôi không nhìn một người nào khác đâu, vãi lại….”
Tần Ngôn đợi mãi không nghe Nhã Tịnh nói tiếp, anh lật người cô lại rồi nằm đè lên Nhã Tịnh.
“Sao không nói tiếp.”
Nhã Tịnh ngại ngùng quay mặt né tránh.
“Không muốn nói nữa tự anh hiểu đi.”
Tần Ngôn bắt đầu cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-em-mot-doi-dau-thuong/2655004/chuong-99.html