Đôi mắt của Nhã Tịnh liền sáng rỡ lên cô được Tần Ngôn mời vào nhà sao đây là mơ hay là thật vậy, Nhã Tịnh vẫn không tin cô đi cùng anh vào nhà.
Tần Ngôn lấy chìa khóa ra mở cửa đi vào, bên trong căn nhà khá nhạt nhẽo chỉ toàn là những mảng màu đơn sắc vì Tần Ngôn không thích rườm rà, phong cách này rất giống với tính cách của người sở hữu, Nhã Tịnh để đồ mình vừa mua ở trung tâm thương mại đặt lên bàn rồi cô nổi hứng tò mò đi dạo xung quanh căn nhà, Tần Ngôn chao mày lại nhìn cô rồi mang thực phẩm mình vừa mua ném vào tủ đông.
" Đừng có nghịch ngợm lung tung."
Nhã Tịnh quay lại nhìn anh mỉm cười nói.
" Em muốn biết thêm về cuộc sống của anh."
Cô lấy bức ảnh được đặt ở một góc bàn lên xem là bức ảnh gia đình của Tần Ngôn còn bức ảnh bên cạnh là hình ảnh của anh lúc còn nhỏ, Nhã Tịnh vô cùng thích thú cô nhìn về phía của Tần Ngôn khi anh không quan tâm đến mình cô đã lén lút bỏ nó vào Ba lô của mình.
Tần Ngôn đã mất hết cảm hứng để nấu nướng, anh đi đến sofa nằm xuống bật tivi lên xem, Nhã Tịnh không hiểu tại sao anh lại bỏ tất cả đồ vào tủ đông anh không định làm gì với nó hay sao, cô tò mò đi đến hỏi.
" Anh không nấu ăn sao?"
Tần Ngôn nhàm chán trả lời.
" Không có hứng nữa rồi."
Nhã Tịnh liền lanh lợi lên tiếng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-em-mot-doi-dau-thuong/2654784/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.