Edit: Mộc
Qua ba tuần rượu, Trần Tử Huyên đã có vẻ say, lôi kéo Từ Phẩm Vũ muốn chơi đoán số. Nồi lẩu lúc nãy còn nóng cuồn cuộn giờ đã trở nên êm ả chỉ còn nổi một lớp dầu cay, dưới bàn đầy rẫy vỏ chai.
Sau khi mấy hạt lạc cuối cùng bị Trần Tử Huyên ném đi không thấy bóng dáng, cuối cùng cũng tan cuộc, về nhà đi ngủ. Nguỵ Dịch Tuần lái xe đến trước cửa quán, đỡ Trần Tử Huyên đang loạng choạng. Sau khi sắp xếp cho cô ấy ngồi cẩn thận, không đá lung tung thì anh đóng cửa xe lại.
Từ Phẩm Vũ đi tới cửa sổ ghế điều khiển, khom lưng nói với người bên trong, “Lâu rồi chưa trở về, mình muốn đi dạo một chút, hai cậu về trước đi.”
Nguỵ Dịch Tuần nhìn đồng hồ, do dự một chút, “Vậy cậu cũng cẩn thận, giờ chưa muộn lắm nhưng cũng phải chú ý an toàn, có gì thì gọi điện thoại cho mình.”
Từ Phẩm Vũ gật đầu, phất tay với anh, “Bye bye, hẹn gặp lại sau.”
Cô nhìn theo đuôi xe hoà tan vào bóng đêm, đứng im tại chỗ một lúc. Gió đêm lạnh lẽo thổi qua, giống như lưỡi dao sắc bén, cắt vào lòng.
Thành phố này thật phồn hoa, dường như ánh đèn rực rỡ chưa bao giờ tắt. Trời lạnh đến mức cô phải vào ga tàu điện ngầm, mua vé rồi định xuống bừa ở một trạm nào đó. Kết quả cô đi tới đi lui, lại đi tới chỗ nhà anh. Ngôi nhà ấy vẫn tối đen không ánh sáng.
Uống nhiều rượu nên đau đầu, cô định tản bộ một lúc, nhưng hiện tại chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-cho-tham-huu-bach/974963/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.