Sau khi thay giày ở huyền quan, cô mở túi ra xem một lần nữa. Hộp thuốc vẫn nằm bên trong. Tối hôm qua cô gửi tin nhắn cho Ngụy Dịch Tuần, nói sáng sớm hôm nay đừng chờ mình, cô nghỉ học. Tuy Từ Phẩm Vũ cũng không biết mình đã gửi đơn xin nghỉ học lúc nào, có vẻ như hội trưởng hội học sinh rất dễ dàng lạm dụng chức quyền. Dưới cây bạch quả, chàng trai đang đút tay vào túi quần, dựa lên chiếc xe máy phân khối lớn không phải Thẩm Hữu Bạch thì là ai. Trần Thu Nha không biết cô không định đến trường vì Từ Phẩm Vũ vẫn mặc đồng phục. Còn anh thì mặc quần áo bình thường, gọn gàng đơn giản. Lá bạch quả rụng đầy trên đất. Cửa sổ phòng ngủ của anh vẫn luôn khép kín, cũng không bật đèn. Thật tối tăm, chỉ có chút ánh sáng mỏng manh. Từ Phẩm Vũ ngồi xuống mép giường, lấy thuốc tránh thai ra, vứt vỏ hộp xuống chân. Anh đi vào phòng, cầm cốc nước trên tay, không đưa ngay cho cô mà hỏi trước, “Thứ này sẽ ảnh hưởng đến em phải không?” Thẩm Hữu Bạch nghĩ anh dùng bao cũng được, chẳng qua là thêm một bước mà thôi. Từ Phẩm Vũ lấy một viên thuốc ra, “Thuốc này là bác sĩ kê cho mẹ em để cân bằng nội tiết, không có tác dụng phụ đâu.” Thấy cô đưa tay thả viên thuốc vào miệng, Thẩm Hữu Bạch liền đưa cốc nước lên. Sau khi nuốt viên thuốc, cô uống vội mấy ngụm nước, có một giọt nước chảy xuống từ khóe miệng. Ánh mắt anh trở nên nặng nề, đưa tay ra lau vết nước trên cằm cô. Từ Phẩm Vũ ngẩn người, đặt cái cốc xuống, vội vàng nói, “Em còn chưa tắm rửa.” Thẩm Hữu Bạch lập tức gạt đi, “Không cần thiết.” Từ Phẩm Vũ nuốt nước bọt, đứng thẳng lên, kéo khóa váy xuống. Ánh mắt Thẩm Hữu Bạch nóng bỏng nhìn chiếc váy rơi xuống đất. Cô cởi quần tất, chiếc tất màu đen kéo thành mảnh dài, rời khỏi chân cô. Cô còn chưa thẳng người lại thì đã bị đẩy lên giường. Tay Thẩm Hữu Bạch chống hai bên người cô, mày hơi nhíu lại, nhìn cô chăm chú một lúc lâu, sau đó lùi nửa người dưới, di chuyển tới giữa bụng cô. Anh cởi quần lót của Từ Phẩm Vũ, vải tơ tằm trượt theo bắp đùi xuống. Đầu ngón tay anh chạm nhẹ lên cửa vào, dường như có cả vạn con kiến đang bò qua eo cô. Từ Phẩm Vũ hơi run lên, lớp thịt bên trong không tự chủ co rút lại, kẹp chặt ngón tay anh. Ngón tay khẽ hất từng cánh hoa, lại thêm một ngón tay tách ra chúng. Mỗi lần quét qua nộn bích, cô đều cảm thấy tê dại. Hai ngón tay tàn phá bừa bãi, ý đồ mở rộng hoa huyệt. Từ Phẩm Vũ cảm thấy bụng dưới như thể có một con cá đang vẫy đuôi, giãy dụa muốn nhảy ra. “Ừm…” Cô khó chịu hất cằm lên, phần da thịt nhạy cảm ở lưng chà nhẹ lên gia giường, có ngọn lửa đang dần thiêu đốt toàn thân. Nước sương tinh khiết bắt đầu chảy ra. Thẩm Hữu Bạch nhân lúc cô không phòng bị, lại xâm nhập thêm một ngón tay. “A…” Từ Phẩm Vũ yếu ớt kêu một tiếng, sau đó cắn môi, kìm nén tiếng rên rỉ. Mãi đến khi nước bị khuấy tràn đầy, anh mới lui ra ngoài. Ngón tay rút khỏi miệng huyệt, cô co chân lên theo bản năng. Hai chân cô bị kéo ra tối đa, cách lớp quần cũng có thể cảm nhận được vật cứng chống vào nơi riêng tư của cô. Anh mím môi, buông tay kìm cô ra, bắt đầu cởi áo mình. Quần áo vừa cởi ra, hai đôi môi tách nhau trong nháy mắt lại quấn quýt lấy nhau. Hôn kịch liệt, đầu lưỡi cũng đau nhức. Thẩm Hữu Bạch sờ lên cúc áo sơ mi của cô, cởi đến một nửa đã vội đẩy áo lót che ngực ra. Áo lót làm cô khó chịu, liền vòng tay ra sau mở cài áo. Miệng vẫn quấn lấy nhau, cởi hết tất cả đồ trên người cô, anh mới chống tay lên giường, lúc rời khỏi khoang miệng cô còn có sợi tơ tinh tế nối giữa hai người. Da thịt cô mềm mượt như nhung, ánh mắt mê loạn còn có bóng dáng anh. Thẩm Hữu Bạch nhìn đến mức hoảng hốt, đầu gối quỳ hai bên người cô, bắt đầu cởi quần. Anh tiếp tục đè xuống, dụng vọng to lớn chặn lên cái miệng nhỏ. Cảm giác ngứa ngáy kì quái xuất hiện ở bụng dưới làm Từ Phẩm Vũ khép hai chân lại, như thế vô tình quấn lấy hông anh. Xâm nhập từ hai mảnh môi, dán vào miệng huyệt chặt chẽ, nơi đó bị chống đỡ lớn đến mức khó mà tin nổi. Từ Phẩm Vũ khổ sở hừ nhẹ, tóm lấy cánh tay anh, móng tay khẽ cào lên làn da anh. Mới tiến vào một phần ba, nội bích tinh xảo đột nhiên hút lấy anh. Thật ấm áp, khoái cảm xông đến làm anh nín thở. Phía trước chạm vào một chỗ vừa dai vừa mềm mại, anh liền xuyên qua, lập tức cảm nhận được cô cứng đờ người. Cho dù có chất dịch trơn nhưng vẫn chặt đến mức anh không thể đẩy sâu hơn được, phải ngừng lại. Bị dị vật xuyên qua khiến Từ Phẩm Vũ cắn môi đến mức đỏ như hải đường, đôi mắt khép chặt như thể đang trải qua ác mộng. Cảm giác nhói đau ở cánh tay truyền đến, Thẩm Hữu Bạch nhíu mày, thở gấp hỏi cô, “Em có ổn không?” Từ Phẩm Vũ hé mắt ra, đôi mắt lấp lánh nước. Cô lắc đầu, “Không biết, bị xé rách rồi.” Thẩm Hữu Bạch bỗng nhiên cúi người hôn lên mắt cô, dịu dàng nói, “Thả lỏng, anh còn chưa vào hết.” Hai vai tuyết trắng tinh tế run rẩy, “Ừm, chậm một chút…” Tiếng đồng hồ vang lên bên tai, anh chợt cảm thấy ý thức như bay xa ngàn dặm, chỉ có dòng máu nóng bỏng đang dâng lên, anh giữ chặt hông cô, đâm sâu vào. Từ Phẩm Vũ quay đầu rên lên một tiếng, buông cánh tay anh ra, nắm chặt ga trải giường. Cô mềm như không xương, tiếng than nhẹ như móc câu gắn vào trái tim anh, làm anh không dám cử động mạnh. Bị vỗ về từ từ, cảm giác trướng đau dần bị thay thế bới khoái cảm. Ga trải giường bị cô túm làm thành gợn xóng, giống như thủy triều không ngừng vỗ lên bãi cát, lui xuống, lại ào lên. Từ Phẩm Vũ nhìn anh, đường cong mạnh mẽ ở vai, bụng rắn chắc. Hô hấp nóng rực của anh lẫn với hơi thở cô. Trong lúc vô tình chạm vào nơi nào đó khiến cô bị kích thích duỗi thẳng chân. Từng làn sóng khuây khỏa phun trào, leo lên não, cuối cùng biến thành tiếng ngâm nga. Rên rỉ của cô lọt vào tai anh. Chính là độc dược. Anh dừng lại, cắn chặt hàm răng. Nhìn chăm chú vào mặt cô, ngực, bầu vú, tất cả đều biến thành màu hồng. Lý trí hiếm hoi còn sót lại trong Thẩm Hữu Bạch khiến anh rút khỏi cơ thể cô. Dục vọng làm nơi ấy đầy chất lỏng lầy lội, miệng huyệt đỏ sẫm vẫn đang nhếch lên, nhất thời chưa trở về nguyên dạng. Cảm giác sau khi bị phồng lên rồi biến mất thật trống vắng. Từ Phẩm Vũ khàn giọng, ánh mắt mê ly hỏi, “Anh đi đâu…” Yết hầu Thẩm Hữu Bạch khẽ trượt, giọng anh khản đặc, “Chấm dứt ở đây, không tiếp tục nữa.” Còn làm nữa, sẽ giết chết cô. Từ Phẩm Vũ ôm chặt lấy cánh tay anh, “Đừng đi.” Lòng bàn tay anh nóng bỏng người, định đẩy cô ra. Cô nhíu màu, nói, “Làm tình với em.” Đầu anh tê dại một lúc, nắm lấy hai chân cô, lập tức đâm vào. Vai cô va phải mặt giường, trong nháy mắt, hạ thể bị anh tiến vào hoàn toàn. Cô cong eo lên, xương chậu như bị va nát. Vật cứng di chuyển làm bầu ngực cô lay động theo. Tiếng thở dốc ồ ồ của anh chui vào lỗ tai cô. Cô không biết bị đâm đến đâu, mỗi lần tiến vào như muốn chọc thủng côm “A… chậm một chút…Quá nhanh…A…” Ánh mắt Từ Phẩm Vũ bị phủ một màn sương, tóc anh ướt nhẹp, hốc mắt đen u ám hầu như không nhìn thấy con ngươi. Cô phát hiện mình rên rỉ sẽ làm Thẩm Hữu Bạch càng thêm mất khống chế, đành mím chặt môi lại. Ngăn chặn bản thân phát tiết, cảm xúc không biết phải giải tỏa ở đâu, kìm trong thân thể như đốt lửa. Miệng huyệt bị luật động ra vào đã dính sệt, kéo ra, lại nhét vào. Cảm giác đau đớn từ từ tản ra. Sau pháo hoa rực rỡ là bóng tối vô tận, cùng với mùi khói bụi của xác pháo bị đốt cháy. Dường như vực sâu đang duỗi ra vô số đôi tay kéo cô xuống, cô không đạp chân ra được, bắt đầu giãy dụa kịch liệt. Nửa người dưới bị lôi kéo ma sát mặt giường, bụng dưới co giật, huyệt không ngừng phun ra chất lỏng. “A…” Cô không chịu được, nghẹn ngào rên rỉ. Pha lẫn với tiếng nước và mùi tình dục nồng nặc. Phải nuốt hết linh hồn. Sự ban ân ấy khiến Thẩm Hữu Bạch sa vào vòng xoáy tình dục, quên đi hiện thực tồn tại. Mỗi dây thần kinh của anh đang đang tham dự trận cuồng hoan long trọng này. Nhưng Từ Phẩm Vũ lại sắp nếm trải thế nào là gieo gió gặt bão. Mới lần đầu tiên, cô không thể chịu đựng nổi loại kích thích gần như tử vong này. Tiếng rên rỉ biến thành gào khóc, “A… không được… Mau dừng lại… xin anh…” Không những chẳng có tác dụng gì, còn chẳng thể thoát ra được. Thẩm Hữu Bạch giữ lấy cổ tay cô, ép lên phía trên đầu. Cô liều mạng lắc đầu, tóc dính lộn xộn trên gương mặt ướt đẫm, nước mắt hòa lẫn với mồ hôi. Kêu càng thêm thảm, khóc càng đáng thương, tốc độ ra vào trong huyệt càng nhanh. Một vòng tuần hoàn ác tính. Co rúm gấp gáp nặng nề, chất dịch nóng bỏng bắn vào trong thân thể cô, nóng đến mức cô như bị thiêu cháy. Nhưng anh không hề muốn dừng lại, kinh mạch trướng đầy dục vọng, vẫn mất khống chế va chạm. Chất dịch trắng trộn lẫn với chất lỏng của cô, chảy ra từ chỗ hai người kết hợp, dính dấp như keo dán. Dục vọng như lửa nóng, cướp đoạt hết thảy lý trí của anh. Từ Phẩm Vũ đã khóc đến mức cổ họng khản đặc, ngay cả tiếng nghẹn ngào cũng biến thành mơ hồ, chỉ còn tiếng thở dốc là rõ ràng. Đầu cô nâng lên một chút rồi lại nặng nề rơi xuống giường, tóc dài rối loạn như tơ. Nước bọt sặc trong cổ họng, vừa thở hổn hển vừa ho. Cô hoảng hốt cảm thấy sức mạnh to lớn kia sắp xé cô thành hai nửa. Không phải Thẩm Hữu Bạch muốn giữ lấy cô, anh muốn hủy diệt cô hoàn toàn. Đau đớn cùng sợ hãi dĩ nhiên lại tạo ra quỷ dị khoái cảm. Theo từng cơn co giật, cô cảm giác được một luồng nhiệt phá tan cách trở, từ trong hoa huyệt phun ra. Cô mất khống chế. Anh cúi xuống, đầu lưỡi liếm lên nhũ hoa của cô. Đột nhiên anh rút lưỡi lại, không phải hôn, là gặm nhấm. Hàm răng giống như lưỡi dao sắc bén, cắn phá làn da cô. Cô rít lên đau đớn. Tơ máu uốn lượn, từ bầu ngực đến lưng, ngấm vào ga trải giường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]