Edit: Mộc
Sau khi cô chạy khỏi phòng thay đồ, Thẩm Hữu Bạch đảo mắt qua những hạt nhựa lăn trên nền đất.
Anh quay người đi, tiếp tục thay quần áo.
Một lúc sau, một đột nhiên quay lại.
Từ Phẩm Vũ cố tỏ ra bình tĩnh, “Mình để quên cái túi.”
Nhưng hành động nép sát vào tường để di chuyển của cô vẫn vạch trần tất cả. Trong mắt cô lóe lên sự sợ hãi.
Nhìn cô ôm túi sách chạy trốn, Thẩm Hữu Bạch nở nụ cười. Anh cảm thấy rất đáng yêu, chỉ hận không thể bóp chết cô.
Về đến nhà.
Thẩm Hữu Bạch gỡ bức tranh bị anh chọc thủng xuống. Anh ngồi trước giá vẽ, lấy thuốc lá, châm lửa.
Nicotin xoa dịu thần kinh, anh nhắm mắt lại, hơi ngửa đầu lên.
Đầu ngón tay anh đang hồi tưởng lại cảm giác khi tiến về nơi riêng tư của cô.
Anh cầm chiếc bút dính nước và thuốc màu lên, quét lên bức tranh.
Sau khi hoàn thành, anh treo nó về chỗ cũ.
Anh lặng lẽ nhìn chăm chú, điếu thuốc bị lãng quên ở ngón tay, ánh lửa lập lòe không tiếng động.
Sau khi rời khỏi hành lang, theo thói quen, anh sờ lên tường để bật đèn. Tắt, rồi lại bật.
Anh quay đầu lại liếc nhìn bức tranh lông vũ kia.
Dường như cô đang ở một nơi tối tăm không thể thấy rõ.
Ánh đèn này, vẫn nên để lại cho nó đi.
Rạng sáng Thẩm Hữu Bạch mới ngủ. Lại là một giấc mơ ma mị.
Cô đứng ở hành lang, thưởng thức bức tranh kia.
Anh đi tới bên cô.
Cô xoay người lại, giơ nắm tay về phía anh.
Cổ tay xoay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-cho-tham-huu-bach/974933/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.