Edit: Châu
Lý Mô ra khỏi Thiên điện, chậm rãi giơ tay lên. Miếng ngọc màu hổ phách từng trải qua ngàn năm thời gian, vẫn ấm nguyên như xưa. Đây từng là đồ vật của Đế Vương, vì tiên đế từng rất yêu quý Trưởng Công chúa Diên Quang, nên mới thưởng món quốc bảo này cho Trưởng Công chúa. Trưởng Công chúa lại truyền cho Tiêu thị. Tiêu thị vốn rất thích, luôn đeo trên người, những lúc tung hoành ngang dọc khắp hoàng thành, không người nào dám ngăn cản Tiêu thị cả.
Phủ Công chúa từng vô cùng hiển hách, Trưởng Công chúa Diên Quang cũng từng vô cùng ngông cuồng tự đại. Lý Mô mãi mãi nhớ lời Diên Quang nói với lão: “Chẳng qua ngươi chỉ là con nuôi của Hoàng đế, căn bản cũng không tính là Hoàng tử tử tế, sao có tư cách cưới nữ nhi của ta?”
Dù cho Lý Mô không có ý với Tiêu thị, lão cũng bị những lời này chọc giận. Ngôi vị hoàng đế vốn là của Thái tử Chiêu Tĩnh, phụ thân Lý Mô, Lý Mô cũng danh chính ngôn thuận là đích trưởng tử, nơi nào đến phiên Đương kim Thiên Tử cùng Lý Tụng cơ chứ? Từ ngày ấy, mỗi khi đi qua phủ Công chúa tráng lệ, Lý Mô luôn tự nhắc nhở bản thân, nhất định sẽ có một ngày lão châm lửa thiêu trụi nơi này.
Lý Mô không thích Tiêu thị, nhưng vẫn qua lại lấy lòng. Bởi vì Lão muốn lợi dụng Tiêu thị để đạt được mục đích. Rốt cục lão cũng đẩy đổ Trưởng Công chúa Diên Quang, cũng chiến thắng Đông cung một lần. Lý Mô lão không còn chỉ là một Hoàng tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-chau/737088/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.