Edit: Châu “Thần bị oan ạ!” Lý Giáng kêu to, nằm rạp trên mặt đất. Lúc này, thậm chí ông ta lại thấy vui vì lúc trước không theo phe Thư Vương. Bị gán mấy tội danh kia thì cùng lắm chỉ mất chức quan mà thôi. Còn nếu vì cứu Lý Sưởng mà thành tay chân của Thư Vương thì chắc kết cục sẽ y như Vũ Ninh hầu. Trinh Nguyên Đế sai người dẫn Lưu Oanh và ông lão ra, chưa nói xử trí như thế nào, chỉ đi đi lại lại trên ngai vàng. Đứng ở phía sau, Lý Diệp hờ hững nhìn Thư Vương đang thản nhiên như không. Từ lúc bọn họ vào điện đến giờ, đã hoàn toàn bị Lý Mô dắt mũi rồi, không thể phản kích lại chút nào. Hết việc này đến việc khác bị lôi ra, bất luận thật giả, đều là những sự kiện mẫn cảm nhất trong lòng Thiên Tử, chắc chắc Thiên Tử sẽ giáng tội với phụ thân. Hiện tại, cho dù phụ thân nói bất cứ điều gì, cũng sẽ không lọt tai Thiên Tử. Nếu chàng không làm gì, nhất định kết quả hôm nay sẽ là thất bại thảm hại, nhưng nếu chàng nói gì, với sự khôn khéo của Thư Vương, nhiều khả năng lão sẽ nhìn ra manh mối gì đó. Nhưng trước mắt, không tính được nhiều như vậy. Lý Diệp vừa định mở miệng, thì bị Lý Giáng đang cúi đầu sát đất liếc nhìn. Ánh mắt kia như bảo chàng ngậm miệng. Lúc này, bồng thái giám ngoài cửa hô lên: “Quảng Lăng Vương, ngài không thể đi vào đâu ạ!” “Tránh hết ra cho ta!” Tiếng trách mắng vừa vang lên, Lý Thuần đã vọt vào Điện Cam Lộ, ngay đằng sau có mấy thái giám cố gắng cản lại. Lý Tụng hốt hoảng đứng lên, Lý Thuần chính là không có chiếu mà hồi kinh, điên rồi thì phải! “Quảng Lăng Vương, ngươi có biết mình đang nói cái gì hay không!” Lý Tụng cố kiềm chế quát. Trinh Nguyên Đế đã đổi sắc mặt, Lý Mô thì như nhìn đầy hứng thú, như đang xem trò hay. “Xin Thánh Nhân thứ tội, Quảng Lăng Vương khăng khăng đòi xông vào điện, chúng tiểu nhân không ngăn được.” Tháy giám đồng loạt quỳ hết xuống. Trinh Nguyên Đế nghiêm mặt, cho thái giám lui cả ra, nhìn xuống Lý Thuần: “Ai cho ngươi vào đây? Trong mắt ngươi còn có trẫm không?” Lý Thuần quỳ xuống, nói to: “Xin Thánh Nhân thứ tội. Vốn thần đang ở bên ngoài điện chờ Thánh chỉ, nhưng nghe có người vu hại Lý Tướng, mới không nhịn được phải đi vào. Tôn nhi có mấy câu nói không thể không nói được ạ.” Trinh Nguyên Đế thấy Lý Thuần mới vừa lập đại công, nên tạm thời không tính tội, chỉ lạnh lùng nói: “Ngươi chỉ nghe vài câu, đã biết là bị vu hại à? Ý ngươi là, trẫm lẩm cẩm bất tài, không phân biệt được phải trái ư?” “Lý Thuần, ngươi lui xuống đi. Nơi này không đến lượt ngươi nói chuyện.” Lý Tụng muốn gọi người kéo Lý Thuần xuống, nhưng vì đang ở trước mặt Trinh Nguyên Đế nên không dám vượt mặt. Những năm này Lý Tụng đã quen phục tùng hoàng quyền, làm việc cẩn thận chặt chẽ, chỉ mong tìm được cơ hội sinh tồn trong kìm kẹp. Nhưng chuyện này không hề có nghĩa là Lý Tụng ngu xuẩn. Lý Tụng biết rõ, hôm nay chuyện là Lý Mô một tay bày ra, mục đích ngoại trừ lật đổ Lý Giáng, thì sợ là còn có ý tấn công Đông cung.
Ngày trước, Lý Tụng từng không tán thành việc Lý Thuần cầm quân xuất chinh đi Hà Sóc. Lý Thuần muốn lập công, nắm binh quyền, thu phụ nhân tâm, nhưng đời nào Lý Mô lại chịu trơ mắt nhìn Lý Thuần làm được đây? Kiểu gì cũng phải náo loạn tứ tung mới xong được. Nhưng Lý Thuần bướng bỉnh không chịu lùi, ngẩng đầu nói tiếp với Trinh Nguyên Đế: “Thánh Nhân, chuyện quốc khố bị vạch trần là nhờ đường chuyển lương ở tiền tuyến bị gián đoạn, việc này xảy ra đã nhiều ngày nay, vì sao sau khi Vũ Ninh hầu có chuyện, Lý Tướng lại không phá hủy hết chứng cứ, mà mại giữ lấy để giờ bị người nắm đằng chuôi ạ.? Hơn nữa tờ khai của Vũ Ninh hầu trog nhà giam có đề cập đến sự tham dự của Lý Tướng hay không ạ? Không bằng ngài cho truyền Vũ Ninh hầu lên điện, cho đối chất với Lý Tướng.” “Ý của Quảng Lăng Vương là ta vu cáo Lý Tướng à?” Lý Mô cười nhạt, không chút lúng túng, thậm chí còn tỏ vẻ nhân từ của trưởng bối, “Ngươi còn trẻ, đối với chuyện trên triều không hiểu rõ mấy, khó tránh nói năng lung tung. Khong phải là Vũ Ninh hầu không có lời chứng…” Lý Mô còn chưa nói hết câu, Trần Triêu Ân đã đi vào, đi tới canh Trinh Nguyên Đế nói: “Thánh Nhân, Quý Phi nương nương bỗng nhiên té xỉu trong vườn hoa, trước mắt đã truyền Thượng dược cục đến xem bệnh ạ.” Ở hậu cung lúc này, Vi Quý phi vẫn thịnh sủng không suy, ngoại trừ tính tình tương đối hợp khẩu vị Trinh Nguyên Đế, còn thêm lý do hồi nhỏ từng cùng Trinh Nguyên Đế trải qua rất nhiều vất vả. Hơn nữa Vi Quý phi quản lý hậu cung được trên dưới vô cùng tán thưởng. Trinh Nguyên Đế dời sự chú ý khỏi Lý Giáng, hỏi: “Quý phí có bệnh nặng không?” Trần Triêu Ân lắc đầu, nét mặt lộ vẻ khó xử. Vi quý phi cũng đã có tuổi, bệnh lớn tật nhỏ đều có cả, này bỗng dung bị ngất, Trần Triêu không biết bệnh tình có nghiêm trọng hay không, chỉ biết tới bẩm báo. Trinh Nguyên Đế liếc nhìn mọi người trên điện, cho rằng chưa cần phân giải ngay, bèn đứng dậy: “Các ngươi cứ ở lại đây đi, ta đi xem Quý phi, rồi quay lại kết luận sau.” Vừa rồi Trần Triêu Ân nói không lớn nhưng cũng không hề nhỏ, mấy người đang ngồi đều nghe rõ ràng. Lý Mô cùng Thôi Thanh Tư cũng lập tức đứng dậy theo, cùng Trinh Nguyên Đế rời khỏi điện Cam Lộ. Lý Mô danh nghĩa là nhi tử của Vi Quý phi, phụng dưỡng như mẫu thân. Quý Phi là chỗ dựa cho Lý Mô ở trong cung, nếu Quý phi có chuyện, đương nhiên sẽ ảnh hưởng hớn đến kế hoạch báo thù vĩ đại của Lý Mô. Huống hồ bao nhiêu năm sống với nhau như vậy, cho dù không phải là thân sinh, Lý Mô không tránh khỏi có tình cảm nuôi dưỡng đối với Vi Quý phi. Trên điện lúc này chỉ còn lại bốn người, Lý Giáng quỳ đã đến mức tê cả hai chân, Lý Diệp tiến lên, định nâng Lý Giáng dậy, nhưng Lý Giáng khoát tay, lại quỳ xuống, mắt nhìn về phía trước, dùng âm lượng chỉ để hai người nghe thấy nói: “Cho dù tý nữa phát sinh bất cứ cái gì, con cũng không được nhúng tay vào.” “Phụ thân.” Lý Diệp cúi đầu gọi. Chàng không thể trơ mắt nhìn, mà không hề làm gì. “Nếu con còn nhận ta là phụ thân con, thì nghe ta đi.” Lý Giáng hơi ngẩng đầu lên, nói trầm trầm dứt khoát. Vừa nãy tuy vô cùng hỗn loạn, nhưng Lý Giáng suy đoán ra, Lý Diệp hẳn không phải là nhi tử của mình. Hài tử kia yếu ớt như vậy, nói thật là ngày ấy bế đi chẳng qua và chỉ ôm chút hy vọng mà thôi, Lý Giáng chỉ muốn tự lừa dối bản thân, dù cho không gặp nhau nữa, có thể nó vẫn sống sót an ổn đâu đó trong đời. Rồi khi Thánh nữ cẩn thận trả lại hài tử, Lý Giáng mừng rỡ như điên, thậm chí không có ý định điều tra lai lịch của hài tử, chỉ đơn giản coi nó là nhi tử của chính mình. Những năm này nhìn bên ngoài thì Lý Giáng có vẻ như chẳng quan tâm gì đến Lý Diệp, thực ra ông ta quan tâm đến nhất cử nhất động của chàng. Nếu không có cách nào để cho mấy nhi tử cùng sống hòa thuận, đồng thời không muốn bất kỳ ai trong số chúng phạm sai lầm, Lý Giáng dứt khoát tìm một lối thoát khác cho Lý Diệp. Cũng phải công nhận là Lý Diệp có duyên, bái được Bạch Thạch sơn nhân làm sư phụ, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Lý Giáng. Nói thật trên người Lý Diệp có rất nhiều bóng dáng của Bạch Thạch sơn nhân, chỉ có điều cho tới nay không được ai chú ý tới, nên Thư Vương mới không nhận ra. Chuyện đến nước này, nếu như nhất định không thoát được số phận, thì Lý Giáng vẫn muốn cố hết sức đảm bảo an toàn cho Lý Diệp. Lý Giáng coi Lý Diệp là nhi tử ruột hơn hai mươi năm, tình cảm cộng lại đã sớm vượt qua huyết thống. Vì thế Lý Giáng không muốn cho Lý Diệp nhúng tay vào, không muốn để Thư Vương nhìn ra bất cứ kẽ hở nào mà từ đó nổi lên lòng nghi ngờ. Đằng kia, Lý Tụng gọi Lý Thuần ra ngoài điện Cam Lộ, tức giận đến muốn suýt nữa đánh cho Lý Thuần một cú, nhưng dưới ánh nhìn của mọi người, rốt cục Lý Tụng vẫn nhịn được, chỉ nói: “Con có biết mình đang làm gì không? Con cho rằng chiến công Hà Sóc đủ để con tùy hứng làm bậy ở đây hôm nay hay sao?” Lý Thuần không phục: “Phụ thân chỉ nhường nhịn suốt thì có kết quả gì đây? Bây giờ đại thân trên triều, tám chín phần mười đều là người của Thư Vương, chỉ có Lý Tướng vẫn duy trì trung lập. Người tinh tường đều biết, Thư Vương giở nhiều trò như vậy, chẳng phải là muốn ép Lý Tướng về phe lão, làm cho Phụ thân rơi vào cảnh tứ cố vô thân còn gì. Lý Tướng không chịu thỏa hiệp, Thư Vương liền đẩy đổ ông ấy! Nếu lúc này, phụ thân và Đông cung không bênh vực, thì sau này còn triều thần nào chịu đứng về phía chúng ta nữa?” Tay Lý Tụng nắm thành đấm sau lưng, nhắm mắt trầm mặc hồi lâu, lúc mở ra thì mắt đã ửng đỏ: “Ngươi cho rằng ta không biết những việc này này? Nhưng năm đó ta tranh, kết quả là liên lụy đến mười mấy nhân mạng, mấy trăm người bị biếm đi xa, rất nhiều gia tộc suy tàn chỉ sau một đêm. Ngươi cũng biết ta ở hoàng gia, sinh tử đâu phải là chuyện cá nhân đâu? Ta đặt mọi hi vọng vào ngươi. Những năm nay, ngươi có gây chuyện gì, ngoài mặt ta mắng ngươi, chẳng qua chỉ muốn ngươi không làm quá, nhưng có thực sự ngăn cản bao giờ đâu. Nếu ngươi dễ kích động như vậy, dẫn tới họa sát thân, thì những năm ta ẩn nhẫn cùng nhượng bộ còn có ý nghĩa gì nữa?” Trước đây Lý Tụng nói chuyện với Lý Thuần là chỉ dăm, ba câu đều là răn dạy, Lý Thuần lần nào cũng thấy uất ức. Nhưng hôm nay dường như đã nhận ra được nỗi khổ tâm của phụ thân, cảm xúc dâng trào, nhất thời không biết nên nói gì. “Có điều chuyên hôm nay chưa chắc đã thành đâu.” Lý Tụng chợt nói. “Phụ thân nói thế là sao ạ?” Lý Thuần không hiểu. “Quý Phi xảy ra chuyện đúng lúc này, có vẻ không ngẫu nhiên chút nào. . . Nhưng đó chỉ là suy đoán của ta, ta đi điện Bồng Lai xem thế nào, con bảo bọn Lý Tướng tạm thời không được manh động, chờ chúng ta trở về.” Lý Tụng nói xong, liền đi xuống cầu thang. Vi quý phi ngụ ở điện Bồng Lai, ngay canh hồ Thái Dịch, cung điên lớn nhất lục cung, xưa nay ngoại trừ hoàng hậu, thì chỉ có phi tử được coi trọng nhất, có phân lượng nhất mới có thể ở, thể hiện rõ sự cao quý. Trinh Nguyên Đế chạy tới điện Bồng Lai, cung nữ lại ngăn Lý Mô lại bên ngoài. Lý Mô hỏi: “Ngươi làm gì đấy?” Cung nữ này là tâm phúc của Vi Quý phi, nói nhỏ với Lý Mô nói: “Quý Phi nương nương dặn dò, mời Thư Vương theo nô tỳ đến chỗ này ạ.” Lý Mô nghi ngờ cùng cung nữ đến Thiên điện, thấy Thôi Thời Chiếu đang ở đó thì kinh ngạc hỏi: “Sao ngươi lại ở đây thế này?” Cung nữ lui ra, cũng đóng cửa lại. Thôi Thời Chiếu tiến lên hành lễ: “Chú, cháu phát hiện ra một chuyện vô cùng quan trọng, nhất định phải tiến cung nói cho ngài. Nhưng điện Cam Lộ canh phòng quá nghiêm ngặt, cháu không tới đó được, đành phải đến xin Vi Quý phi giúp đỡ. Quý Phi nương nương biết được thì bảo là là để ngài tự mình quyết định ạ.” “Rốt cuộc là chuyện gì?” Lý Mô không vui hỏi. Giờ lão mới biết, hóa ra Vi Quý phi cố tình giả bệnh, làm Thiên Tử phân tâm. Vừa nãy rõ ràng chỉ thiếu một bước nữa thôi là có thể đẩy đổ Lý Giáng hoàn toàn rồi, trong lòng lão chợt thấy bực bội. “Ngài gặp người trước rồi nói tiếp ạ.” Thôi Thời Chiều nghiêng người, hai tên cung nhân lôi Tôn Tòng Chu đang thoi thóp trên cáng xuống. “Ngươi dẫn hắn tiến cung làm gì?” Lý Mô cau mày, “Lần trước không phải hắn nói hết rồi sao?” “Lúc ấy cháu đi cùng ngài đến đó, cháu đã lường trước là hắn không nói thật toàn bộ. Ngài không biết chứ, người này chính là do cháu vất vả mãi mới mời đến Kinh thành, tính tình hắn thế nào, cháu rất hiểu. Nên cháu liền tự mình tra hỏi hắn. Thế mới biết, lần trước hắn cũng chưa chịu nói thật.” Lý Mô không tỏ thái độ gì, chờ Thôi Thời Chiếu tiếp tục nói. Thôi Thời Chiếu nói tiếp: “Hai năm trước, Tôn Miểu đi ở ẩn, trước khi lâm chung có nói cho Tôn Tòng Chu một bí mật động trời, sau đó thì buông tay nhân thế. Theo như Tôn Miểu nói, Lý Diệp chính hải tử được Tôn Miểu bế ra từ phủ Công chúa Diên Quang.” “Cái gì?” Lý Mô cả kinh, giật lấy Tôn Tòng Chu trong tay hai cung nhân, nâng mạnh lên, “Không phải ngươi nói là Tôn Miểu đã dìm chết hài tử kia à?” Tôn Tòng Chu yếu ớt nở nụ cười: “Tất nhiên là lừa gạt ngài rồi. Phụ thân vượ bao khó khăn nguy hiểm bế hài tử đi, vì sao lại đi giết nó chứ? Phụ thân đưa nó vào một nới không ai có thể ngờ tới, đó là tổng giáo của Hỏa giáp giáo, giao cho sư muội của phụ thân là Thánh nữ Hỏa giáo giáo. Thánh nữ giúp phụ thân giả chết chạy trốn, một năm sau thì nói cho phụ thân, là đã an toàn đưa nó đến cho một gia đình nuôi dưỡng, nhưng trừ Thánh nữ ra thì không ai biết tăm tích hài tử kia cả.” Lý Mô nâng Tôn Tòng Chu càng cao hơn: “Cho nên hài tử giờ ở đâu?” Tôn Tòng Chu khó khăn nuốt nước miếng, nói: “Sau đó Trưởng Công chúa Diên Quang cùng Hỏa giáp giáo lần lượt xảy ra chuyện, Thánh nữ sợ bản thân có chuyện ngoài ý muốn, mới nói cho phụ thân biết, hài tử kia chính là nhi tử của Lý tướng công, Lý Diệp.” Lý Mô bàng hoàng lùi lại một bước, trực giác không thể tin, nhưng lời Tôn Tòng Chu với lời ông lão vừa nói trên điện Cam Lộ hoàn toàn trùng với nhau. Lão phủ định theo bản năng: “Coi như Lý Diệp là nhi tử của Tiêu thị, thì có liên quan gì đến bản vương đâu? Nữ nhân kia hành vi không kiềm chế. . . đồng thời Tiêu thị đã nói từ đầu mà, hài tử kia dứt khoát không thể là cốt nhục của bản vương!” Tôn Tòng Chu lắc đầu nói: “Ngài sai rồi, hài tử kia chính là nhi tử thân sinh của ngài.” “Ngươi dám nói bậy, bản vương sẽ chém ngươi thành trăm mảnh.” Lý Mô tức nổ đom đóm mắt. Thôi Thời Chiếu giơ nửa miếng vòng ngọc màu hổ phách có khắc hình rồng ra trước mặt Lý Mô, nói: “Mời chú xem cái này. Đây là thứ lục soát được ở nơi ở của Tôn Tòng Chu, cháu nhớ hình như chỗ ngài cũng có nửa miếng thì phải.” Lý Mô cầm miếng vòng ngọc, hai mắt trợn trừng. Đây là đồ của Tiêu thị, khi còn trẻ đã bẻ đôi, đưa cho Lý Mô nửa kia. Lúc đó Lý Mô chả coi chuyện đó là to tát gì, sau đó nghe nói vật ấy quý giá thì mới nhận. Sao lại có ở chỗ Tôn Tòng Chu nhỉ? Tôn Tòng Chu bỗng ho một tiếng, hình như đã hôn mê bất tỉnh. Lý Mô lập tức quát Thôi Thời Chiếu: “Làm hắn tỉnh lại đi, bản vương còn có lời muốn hỏi!” Thôi Thời Chiếu theo lệnh đưa Tôn Tòng Chu đi, sau khi làm tỉnh lại thì lại kéo về trước mặt Lý Mô. Lý Mô đã từ từ tỉnh táo lại, ngồi trên sập. Lão nhìn thấy Tôn Tòng Chu mặt trắng như ma, lúc này mới tin quả là Thôi Thời Chiếu đã dùng mấy phương pháp phi nhân tính để tra tấn, mới làm Tôn Tòng Chu nói ra sự thật. “Sao miếng vòng ngọc này lại ở chỗ của ngươi?” Lý Mô hỏi tiếp, thái độ đã bình tĩnh rất nhiều. “Phụ thân đưa cho ta trước khi lâm chung.” Tôn Tòng Chu yếu ớt nói, “Thái tử phi Tiêu thị vẫn luôn ái mộ ngài, bởi vì Trưởng Công chúa Diên Quang không vừa mắt với xuất thân của ngài, quyết gả Tiêu thị cho Đông cung Thái Tử, Tiêu thị luôn bất mãn trong lòng. Tiêu thị cố tình tung ra những tin tức tình ái kia là muốn ngài để ý đến, nhưng ngài chưa bao giờ làm thế. Đồng thời, cũng che giấu chuyện mang thai, thật ra là để bảo vệ hài tử. Sau đó Tiêu thị sinh hài tử, không muốn hài tử biến thành công cụ báo thù, bởi vậy cho phụ thân ôm đi, chỉ đặt khối vòng ngọc này vào người hài tử. Có thể bởi vì khối ngọc quá mức quý giá, phụ thân sợ làm lộ thân phận hài tử, nên mới tạm thời cất đi.” Lý Mô nắm chặt miếng vòng ngọc, chặt đến mức dường như muốn bóp nát nó. Năm xưa Tiêu thị đặt nửa miếng vòng ngọc này bên người hài tử kia trên người, dụng ý thế nào đã rất rõ ràng! Lẽ nào Lý Diệp đúng là nhi tử ruột của lão? Đòn đánh này quá mạnh, nhất thời Lý Mô không biết là nên vui mừng hay là nên đau khổ. Đúng là Lý Mô chưa từng quan tâm nhiều đến Tiêu thị, năm đó nếu biết Tiêu thị sinh ra một nhi tử của lão, có khi lão còn có thể lợi dụng hài tử kia làm phương tiện đẩy đổ hậu thuẫn lớn nhất của Lý Tụng là Trưởng Công chúa Diên Quang mà không thương tiếc chút nào. Nhưng hôm nay, đây là cốt nhục duy nhất của lão! Tất nhiên Lý Mô muốn nhận con về, bằng không những gì tranh được ở đời này lấy ai kế thừa đây! Có thể tưởng tượng được muốn nhận hài tử về, nói nghe thì dễ thế nào? Trong lúc này, thực là khó khăn chồng chất. Lý Mô không có lòng nào hỏi thêm nữa, chỉ cầm miếng ngọc đi một mình ra khỏi Thiên điện. Chờ lão đi khuất, Thôi Thời Chiếu mới ngồi xổm xuống nói với Tôn Tòng Chu: “Khổ cho ngươi rồi. Nếu không như vậy, chỉ sợ Thư Vương sẽ không tin tưởng.” Tôn Tòng Chu đã cố gắng hết sức, nằm trên mặt đất, cười thê lương: “Ta là thầy thuốc, ta biết cách bảo vệ tính mạng của bản thân mình, huống hồ ngươi cũng vì cứu ta, cứu sư huynh mà thôi. Năm đó chính phụ thân bế Sư huynh ra khỏi Kinh thành, gặp được Lão sư. Có lẽ là khi đó, Lão sư đã biết thân phận Sư huynh rồi, nên dốc sức cứu chữa, cũng như dốc lòng dạy dỗ. Mục đích của Lão sư là dùng Sư huynh để đối phó với Thư Vương, cho bọn họ phụ tử tương tàn, như hai hổ cắn nhau, không chết cũng tàn phế, đến đúng lúc thì sẽ vạch trần sự thực, lúc đó nào ai còn có sức tranh cao thấp với Đông cung nữa đây? Lão sư quả là người…đặt bẫy hạng nhất.” “Ngươi đừng nói nữa, ta sẽ đưa ngươi xuất cung dưỡng thương.” Thôi Thời Chiếu nói. “Sư huynh là người nặng tình, ta sợ huynh ấy không tiếp nhận được sự thực này. Vì thế xin thu xếp cho ta dưỡng thương trong kinh thành, đến lúc đó còn có thể giúp huynh ấy một chút.” Thôi Thời Chiếu gật đầu, đồng ý yêu cầu của Tôn Tòng Chu, rồi sai người khênh Tôn Tòng Chu đi. Sau đó Thôi Thời Chiều gọi tùy tùng của mình đến, nói: “Đi ra ngoài cửa cung, tìm một người tên là Trương Hiến, bảo Trương Hiến là chuyện đã xong rồi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]