Đêm ba mươi, tuyết cũng ngừng.
Bên ngoài đình viện tuyết tích một tầng dày, người tuyết mấy hôm trước Tô Bảo đắp đã bị vùi một nửa vào tầng tuyết. Bên hiên có thanh băng dài mười mấy cm.
Đèn lồng màu đỏ ngoài cửa bị tuyết chiếu sáng, xoay vòng vòng, tạo ra những áng sáng màu đỏ, lả lướt yêu kiều.
Nồi nóng trong phòng bếp sôi ùng ục, bong bóng vỡ ra, sủi cảo cũng sôi trào theo nước.
Tô An cầm muôi múc chút canh, nếm thử.
"Mặn không?" Nhuế Như Thị hỏi.
"Vừa vặn." Tô An chưa kịp thả cái muôi xuống, đã bị Tô Bảo chạy đến ôm chân. Đêm nay ăn cơm tối muộn hơn mọi ngày, chắc là Tô Bảo đói bụng.
"Ngoan, sắp ăn cơm rồi." Tô An cúi đầu, một tay trống trêu chọc Tô Bảo: "Con đói bụng sao? Bảo Bảo."
Tô Bảo ngẩng đầu, cằm cọ qua khuỷu chân Tô An, âm thanh trẻ con có chút nhỏ, nói: "Đói bụng."
Nhuế Như Thị tắt lửa, vớt sủi cảo ra.
Trong đêm đông, bên ngoài gió lạnh từng cơn, trong nhà mở điều hòa không khí, rất ấm áp. Chiếc đèn đan bằng mây tre trên đỉnh đầu phát ra những ánh sáng dìu dịu, TV màn hình cong cách đó không xa đang mở Xuân Vãn.
Đây là truyền thống Tô gia. Đêm 30 cho dù bình thường bận bịu như thế nào, người một nhà đều phải tụ tập lại đón giao thừa, ăn sủi cảo, bánh trôi.
Tô An cắn một miếng sủi cảo nhỏ, nghe ông cụ Tô nói lời chúc mừng. Nước nóng bốc lên một tầng sương mù, làm ướt hốc mắt của cô.
Tô An cúi thấp đầu, nhỏ giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-anh-mot-tinh-yeu-nho/1301464/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.