Lại một đêm tuyết.
Giữa đêm, bông tuyết bay lả tả, rơi xuống cành mai trong vườn kêu lạch cạch. Vùng trời bên ngoài, vì tuyết trắng mênh mang, từ từ sáng lên.
Mỹ không có tết âm lịch như Trung Quốc, thị trường tư bản cũng không có ngày nghỉ, sau khi Tô Diễn về thì đến tổng bộ, lại bận rộn mấy ngày. Gần đến 30, mới nghỉ.
Bởi vì dì cả đến, cả người Tô An đều lười biếng, vùi đầu trong chăn ấm áp, ôm Tô Bảo trời sinh ấm áp không muốn động đậy.
Gần đây Tô Bảo quậy không ngừng, có Nhuế Như Thị và ông cụ Tô trông chừng, không có ai dám cản cậu bé, cho dù Tô Cư Cư muốn trăng trên trời, không chừng ông cụ cũng sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế phái người lấy cho cậu bé.
Ngày hôm qua Tô Bảo nghịch tuyết trong vườn cả ngày, đắp người tuyết, ném tuyết, cả người mệt mỏi, sáng nay còn chưa tỉnh.
Tô An nắm chặt góc chăn, nằm trong chăn chọc chọc khuôn mặt nóng nóng của Tô Bảo.
Tô Cư Cư nào đó đang ngủ say, duỗi cả người trong ngực Tô An, bàn tay gác lên bụng Tô An, hô hấp đều đều.
"Kẹt" một tiếng, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Tô Diễn đi vào. Trên người anh mặc áo sơ mi đơn giản, khuy áo sơ mi bằng gỗ mang đến cảm giác cổ điển.
"Anh bận xong rồi?" Tô An nhẹ giọng hỏi.
"Chưa." Tô Diễn vừa tiến vào, trên người vẫn còn khí lạnh. Tô Diễn vén chăn lên, cũng nằm lên giường.
Ổ chăn ấm áp nháy mắt bị khí lạnh tập kích. Tô Bảo cảm nhận được khí lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-anh-mot-tinh-yeu-nho/1301463/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.