Tô Bảo bị Tô An ôm, nằm ngửa trong lòng Tô An, trên khuôn mặt ướt nhẹp vì khóc đang đắp một miếng khăn giấy ướt thoang thoảng mùi thơm.
Cái mũi nho nhỏ khẽ sụt sịt, khi thở ra làm ở giữa khăn giấy nhô lên một chút.
Tô An đưa tay chọc chọc vào mũi Tô Bảo, một tay khác sợ đụng phải cánh tay Tô Bảo, cố ý nhẹ nhàng.
Tô Bảo né một chút, hít sụt một cái.
“Hắt xì.” Khăn giấy ướt ở nơi chóp mũi dính một ít nước mũi.
Tô Diễn trực tiếp lấy khăn giấy xuống, xoay người lại lấy thêm một tờ giấy sạch khác trên bàn, dùng đầu ngón tay nhéo lên mũi Tô Bảo.
Tô Bảo ngoan ngoãn xì mũi.
“tiểu Tô Bảo, nhìn xem, ba con ghét bỏ con.” Tô An cúi đầu, đầu ngón tay đảo quanh cằm Tô Bảo, nói: “Diễn Diễn của con có bệnh sạch sẽ.”
Nói xong, chóp mũi Tô An cọ cọ lên mũi Tô Bảo, nói: “Mẹ không có chê con.”
Tô Diễn ném khăn giấy lau mặt vào thùng rác, giương mắt nhìn Tô An, trên mặt nhìn không ra cảm xúc gì. Áo khoác âu phục của anh đã cởi, chỉ mặc một cái áo sơ mi, áo sơ mi được ủi phẳng phiu không một nếp nhăn.
Xương cổ tay mảnh khảnh, bởi vì động tác nhấc tay mà cổ tay áo bị trượt lên một chút, để lộ khuỷu tay.
Mẹ có thể không cần Diễn Diễn, không thể không cần Tô Bảo.
Ba con ghét bỏ con.
Tô An chớp mắt nhìn anh, hàng mi cong dài khẽ rủ xuống.
Tô Diễn ung dung thong thả rút thêm một tờ giấy nữa, để lên mặt Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-anh-mot-tinh-yeu-nho/1301450/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.