Một nén Phật hương vừa vặn cháy hết, mùi đàn hương trong phòng từ từ lắng xuống, khiến lòng người cũng yên tĩnh trở lại.
Căng thẳng trong lòng Tô An giảm đi không ít.
Tô Diễn tới, cô không khỏi cảm thấy mình không chiến đấu một mình.
Cửa mở ra.
Tô Linh nhìn người đàn ông đứng ở cửa, vội vàng bảo người giúp việc bên cạnh nhận lấy ô trong tay Tô Diễn, dịu dàng nói: “Mau vào ngồi, An An nói cháu rất bận, gần đây rất vất vả sao?”
“Vẫn ổn ạ.” Giọng nói Tô Diễn lạnh nhạt, tầm mắt lướt qua người Đường Sĩ Nhân, trong mắt không thấy chút gợn sóng nào.
“Đây là Tiểu Tô Bảo? Ai da, đã lớn như vậy rồi, cho bà xem một chút nào.” Tô Linh chưa từng thấy Tô Bảo, lần đầu tiên thấy cậu không giấu được vẻ yêu thích, khi cười lên nếp nhăn trên mặt cũng sâu không ít.
Tô Bảo siết chặt áo sơ mi của Tô Diễn, vùi ở trong ngực anh, lắc đầu một cái, không để Tô Linh chạm vào, mắt to nhìn mẹ xinh đẹp của mình, nhìn một lát, lắc đầu một cái, vùi mặt mình vào ngực Tô Diễn, mũi dán lên ngực Tô Diễn, cái ót hướng về phía Tô An.
Tô An chớp mắt, cong môi.
Tô Bảo nhà cô đang tức giận sao?
Còn quay ót về phía cô?
Đường Sĩ Nhân nhìn Tô Diễn và Tô An bằng khuôn mặt hiền từ, Tô Linh vội vàng phân phó dì nấu cơm nấu thêm vào món.
“Tô Bảo sợ người lạ à?” tô kinh dịu dàng hỏi.
Tô An gật đầu một cái.
“Sau này nên mang nó ra ngoài nhiều hơn, trẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-anh-mot-tinh-yeu-nho/1301449/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.