[Trong cuốn ký hoạ của Tô An: Người ta thường nói, tâm nằm dưới ngòi bút, tình cảm trong bức tranh là do người vẽ truyền vào, nhưng dường như tôi không có cảm xúc để truyền vào trong những bức tranh của mình… Vậy rốt cuộc tình cảm là gì? Tôi đã suy nghĩ rất lâu những vẫn không thể tìm ra được câu trả lời, tôi thích Tô Diễn, đó có được xem là tình cảm hay không? Nhưng ngòi bút của tôi lại không thể diễn đạt được, thứ tình cảm đó không đủ để tôi hoàn thành một bức tranh hoàn chỉnh.]
Tô Diễn ôm Tô An rồi nghĩ đến những lời trong cuốn ký hoạ đó, nhất thời không nói gì.
Tô An vừa mới tắm xong, trên người mang theo hương chanh tươi mát, hương chanh giấu trong mái tóc xõa tung, đuôi tóc cô lướt qua mu bàn tay của anh, trượt đến gan bàn tay, hơi ngứa.
Tô An ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đen kịt không một vì sao. Từng làn gió đêm thoảng qua.
“An An?’’ Tô Diễn vùi đầu vào cổ Tô An.
“Vâng?’’
“Sau này nếu còn xảy ra những chuyện như thế này, em nhất định phải nói cho anh biết đầu tiên, biết không?’’
Tô An đang định trả lời thì một ngón tay đã đặt lên môi cô, đầu ngón tay khô khốc, phảng phất mùi hương của kẹo bạc hà thông cổ họng, còn có mùi thuốc lá nhàn nhạt.
“Nghe anh nói hết đã.’’ Tô Diễn vén mái tóc dài lượn sóng màu nâu của Tô An sang một bên, lộ ra gò má mịn màng trơn bóng và vành tai xinh xắn tròn trịa.
“An An, trước kia anh đã từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-anh-mot-tinh-yeu-nho/1301436/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.