Lại đợi một lúc, mưa dần dần ngừng lại.
Lớp gạch màu đậm bên ngoài cửa hàng đồ ngọt được cơn mưa to cọ rửa sạch sẽ, ngọn lá xanh trong bồn hoa góc đường rơi những hạt mưa nhỏ, nhỏ xuống từng chút một, mây đen tản đi, phía chân trời lộ ra một mảng ánh sáng.
Quần áo ướt dính trên người Tô An được hơi lạnh trong cửa hàng đồ ngọt hong khô.
Uống hết ngụm hồng trà nóng cuối cùng, Tô An nói với Tô Bảo vẫn luôn được Tô Diễn ôm trong ngực: “Tô Bảo, có muốn mẹ ôm không?”
“Muốn!” Nghe thấy giọng nói của người mẹ đại mỹ nhân, Tô Bảo vươn tay về phía Tô An. Tô An thoải mái mà ôm lấy Tô Bảo, một cái tay sờ lên cái bụng ăn no tròn vo của Tô Bảo, Tô Bảo tránh né, bị Tô An bắt lấy xoa xoa.
Khóe mắt Tô An lướt qua Tô Diễn.
Tô Diễn vẫn là vẻ mặt nhạt nhẽo như cũ, ngay cả đuôi lông mày sắc sảo cũng lộ ra sự lãnh đạm.
“Hôm nay làm phiền Tô tiên sinh rồi.” Tô An nói lời khách khí mà xa cách.
Ngón tay dài đặt trên bàn của Tô Diễn nhẹ nhàng gõ một cái, trả lời: “Nên làm mà.”
Tô Bảo là con của anh, anh không chăm Tô Bảo chẳng lẽ còn để lại cho người khác chăm sao?
“…” Tô An chỉ sợ câu tiếp theo của Tô Diễn anh là ba của Tô Bảo, mím đôi môi hơi tái nhợt một cái, Tô An nắm lấy bàn tay của Tô Bảo lắc lắc, nói: “Tô Bảo cùng---”
Cùng ai?
Cùng chú?
Không ổn?
Cùng ba con?
Càng không ổn.
“Tô Bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-anh-mot-tinh-yeu-nho/1301419/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.