“Sao Minh thiếu sẽ tới đây?” Trần Diệc Minh sau khi giật mình, mới mở miệng chào hỏi một cách khô khốc.
Minh Ương cười khẽ một tiếng, hỏi lại: “Vì sao tôi không thể tới?”
Nội tâm Trần Diệc Minh gào thét, đương nhiên cậu không thể ở đây, tôi căn bản không mời cậu!
Không quá hai giây, một bồi bàn mặc áo bành tô màu đen cũng ra cửa, còn có hai vệ sĩ tây trang màu đen đi ở đằng sau, bồi bàn kia nhìn thấy Minh Ương, lại vừa thấy Bùi Vân Dã liền vội vàng đi vào.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
“À, Trần thiếu không mời tôi, tôi chỉ đành phải không mời tự đến.”
Minh Ương cười cười, liếc mắt nhìn hai vệ sĩ kia, “Xem ra động tĩnh có hơi lớn.”
Trần Diệc Minh xua xua tay với vệ sĩ, cho người lui đi.
Tóm lại tới cũng tới rồi anh cũng không thể trực tiếp đuổi người.
Minh Ương quét mắt một vòng, sau đó cầm một cái khăn lông ướt màu trắng trên bàn bắt đầu lau tay, lúc này Bùi Vân Dã mới để ý thấy tây trang màu trắng của cậu dính chút bùn.
Khu biệt thự Viễn Sơn này bốn bề toàn núi, trừ một con đường đèo lên núi cũng không còn đường nào khác, riêng tư cũng vô cùng an toàn, chỉ cần lắp rào chắn ở con đường dưới chân núi, người không liên quan bình thường không vào được, xem ra Minh Ương thật sự phí chút công sức.
“Không mời Minh thiếu thật sự là thiếu sót của tôi.”
Trần Diệc Minh nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-tinh/2522970/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.