Bùi Vân Dã thật sự giận không nhẹ, phong cách hắn duy trì thường ngày nát sạch, nhưng cũng thể hiện ra Bùi Vân Dã thật sự không am hiểu mắng chửi người, mắng tới mắng đi cũng chỉ có một câu này.
Minh Ương lại dán đến hôn môi hắn, “Đều đã chết bao nhiêu năm rồi, buông tha bà ấy đi.”
“Để tôi đ** anh.”
Bốn chữ này gần như khiến cho trước mắt Bùi Vân Dã tối sầm.
“Cậu là cái thá gì?! Cút ngay cho tôi!”
Minh Ương không để ý đến hắn nữa, đứng dậy cởi áo sơmi trên người mình ra, lúc cậu vào cửa đã nổi lên dục vọng, nhịn đến bây giờ đã sớm nổ tung.
Thân thể Bùi Vân Dã có lực hấp dẫn hơn tưởng tượng của cậu.
Da hắn thật trắng, lại không phải loại trắng nhợt, đựng đầy ánh sáng màu ấm của đèn pha lê, như một miếng ngọc không tì vết.
Cơ bắp trên thân thể cân xứng, lại không có vẻ yếu ớt.
Minh Ương: “A Dã thật lợi hại.”
“Lợi hại mẹ cậu, Minh Ương, đệch… a….”
Kích thích cùng phẫn nộ, lý trí cùng xúc động, chúng nó giống như chiến sĩ một lòng hướng về chiến trường, đánh nhau, không chết không thôi.
Đóa hoa nở rộ kia lại biến mất, tro tàn dần chất lại, từng bước xâm chiếm lý trí không còn nhiều lắm của Bùi Vân Dã.
Minh Ương cong môi.
Muốn, muốn, muốn nhiều hơn nữa.
Núi lửa cậu đè nén thật lâu rốt cuộc bắt đầu chấn động, dục vọng phun trào giống như dung nham, mỗi một tế bào, một một giọt máu đều đang kêu gào đâm thủng cậu.
Cậu thật sự quá mức chuyên tâm tới người trước mắt, không để ý một cánh tay của Bùi Vân Dã đang cử động, với thẳng đến món trang trí thủy tinh đặt trên đầu giường, giây tiếp theo món trang trí thủy tinh kia liền hướng về phía đầu của Minh Ương.
Thủy tinh mất lực rơi xuống đất, “choang” lớn một tiếng đánh vỡ bầu không khí tình dục kiều diễm trong phòng.
Đau đớn ở thái dương truyền đến một cách hậu tri hậu giác, trơn ướt dính nhớp chậm rãi chảy ra, Minh Ương bụm trán ngẩng đầu lên, máu loãng chảy xuống theo thái dương, xẹt qua mi mắt để lại một sợi chỉ đỏ xinh đẹp, cảnh sắc trước mắt đều giống như bịt một tầng vải mỏng.
Bùi Vân Dã nhân lúc Minh Ương ngây người giãy giụa ngồi dậy, lại trong khoảnh khắc ngước mắt để ý Minh Ương thì trái tim đột nhiên ngừng đập.
Giống một quả khí cầu tràn đầy dục vọng bị gai nhọn đâm thủng, loại cảm giác kỳ dị mà mỹ lệ chỉ thuộc về Minh Ương kia lại xuất hiện.
……
Sau khi giật mình, Minh Ương bỗng bật cười, khóe miệng cậu nhếch lên, đuôi mắt ép thành một đường cong mềm mại, đôi con ngươi sáng như ngọc ở dưới ánh đèn pha lê.
Màu máu và màu trắng giao hòa thành một mảnh đỏ hồng diễm lệ, đỏ và đen, đen và trắng, sắc thái rực rỡ phủ lên mặt cậu liền biến thành một bức tranh tuyệt đẹp.
Cảm xúc Bùi Vân Dã đè nén giống như bị mở một lỗ hổng, ngay sau đó trống rỗng càng tới nhiều hơn. Minh Ương giống như yêu ma trong bức họa, tiếng cười càng là đánh vào trong lòng Bùi Vân Dã, chậm rãi hút lấy hắn, hút đến mức hắn không thể dời mắt.
Không lấp đầy lỗ trống, không bắt được khát cầu, những thứ này quấn lấy nhau hấp dẫn người ta sa vào trong đó, nhưng tóm lại vẫn là bị phẫn nộ áp đảo.
Hắn nhấc chân đá văng Minh Ương, bởi vì tác dụng của thuốc, cũng không có sức, nhưng lúc này Minh Ương không bố trí phòng vệ liền bị đá ngã xuống đất như vậy.
Bùi Vân Dã lập tức đứng dậy, nhưng cùng lúc với hắn đứng bật dậy cảm giác xây xẩm trong đầu đột nhiên mãnh liệt, hắn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, tiếp đó bóng tối như thủy triều cuốn tới, toàn bộ bao phủ cắn nuốt hắn.
Minh Ương ngã dưới đất đột nhiên không kịp phòng ngừa bị người nhào vào lòng, cậu bị người đâm đến ngực nặng trịch, tiếng cười bỗng dừng lại.
Ngay sau đó cậu liền phát hiện người trong ngực vẫn không nhúc nhích, an tĩnh xảy ra một cách thình lình khiến đầu óc đầy phế liệu màu vàng* của Minh Ương lập tức ngừng lại, những dục vọng tràn ngập muốn chinh phục, muốn xé rách bởi vì cái ôm bất ngờ này mà bị rách ra một khe hở.
(*黄色废料: cảnh cấm trẻ em ^^.)
Ánh mắt Minh Ương thất thần sửng sốt hai giây, sau đó giống như ôm thú bông, chậm rãi siết tay ôm chặt người trong ngực.
Loại điên cuồng này đang lặng lẽ rút đi, biến thành một loại cảm xúc mềm mại xưa nay chưa từng có.
Lúc Bùi Vân Dã lấy lại ý thức, đầu tiên là ngửi thấy màu máu tươi nhàn nhạt, tiếp đó liền cảm thấy trên ngực bị đè nặng, hắn mở mắt ra, nhìn thấy chính là một đầu tóc đen mềm mại trong một mảng trắng tinh.
Minh Ương đè ở trên người hắn giống như con gấu koala, hai người liền dùng tư thế thân mật đó đắp chân ngủ một giấc.
Ký ức đêm qua dần trở lại, Bùi Vân Dã đột nhiên đẩy đầu Minh Ương ra, tóc dài màu đen của cậu xẹt qua ngực hắn, còn có chút ngưa ngứa không dễ phát hiện.
Sắc trời bên ngoài đã sáng, ánh mặt trời chiếu vào xuyên qua bức rèm, cả phòng là màu vàng ấm, nhưng Bùi Vân Dã không hề cảm thấy ấm áp chút nào.
Tuy rằng tác dụng của thuốc đã hết, nhưng thân thể còn có chút cảm giác vô lực, Bùi Vân Dã phí chút sức lực xốc người phía trên dậy, lúc này mới để ý trên người mình không một mảnh vải che thân, lồng ngực trắng nõn có không ít dấu hôn, những nơi khác đều sạch sẽ, mông cũng không có bất cứ cảm giác khó chịu gì.
Điểm ngoài ý muốn này khiến lửa giận của Bùi Vân Dã vơi đi một chút, hắn nghiêng mắt nhìn một người khác vẫn không nhúc nhích ở trên giường.
Minh Ương nhắm hai mắt, hai má phiếm hồng, như anh đào như cánh hoa, vết máu ở thái dương đã khô, vẽ thành vết rạn loang lổ trên khuôn mặt bình thản của cậu, hai bên hợp lại, thế nhưng khiến cậu lộ ra chút cảm giác yếu ớt mơ hồ.
Yếu ớt chó má, đây là bệnh tâm thần thuần chủng!
Lửa giận của Bùi Vân Dã nổi lên lại muốn vung đấm, ánh mắt lại bỗng nhiên xẹt qua trắng bạc khả nghi trên đuôi tóc cậu, ngay sau đó cảnh tượng đêm qua lại xuất hiện ở trong đầu, một màn tươi đẹp kia khiến trái tim Bùi Vân Dã ngừng lại, thế nhưng nổi lên một chút cảm xúc mềm lòng không thể giải thích được.
“Đệch!”
Bùi Vân Dã mắng câu thô tục một cách bất đắc dĩ, nắm tay bên hông lại buông lỏng một cách vô ích.
Cảm giác mệt mỏi của tối hôm qua cũng không bớt đi bao nhiêu bởi vì hắn ngủ một giấc, đầu óc như bị nhét một đám mây, tư duy mềm như bông đều trở nên có chút chậm chạp, hắn trầm mặc nhìn Minh Ương hai giây, bỗng nhiên giơ chân đá cậu một cái, sau đó xuống giường đến phòng tắm.
Người trên giường cũng không tỉnh dậy bởi một đá này, vẫn là bộ dạng ngủ đến vô tri vô giác.
Bùi Vân Dã rửa mặt xong sau đó tìm được di động của mình ở cuối giường, hắn vừa mở di động ra, hàng loạt tin nhắn wechat ùn ùn kéo đến, ting ting không ngừng, người trên giường bỗng nhiên nhúc nhích, Bùi Vân Dã cũng không để ý tin nhắn, mà trực tiếp mở ra phương thức liên lạc gửi một tin nhắn cho thư ký Kim.
Tin nhắn vừa gửi chưa được mấy giây, tiếng đập cửa vang lên.
Hắn mở cửa, đứng ngoài cửa không phải là thư ký Kim mà là Lâm Hiện hơi có vẻ nôn nóng giữa hai đầu lông mày.
Lâm Hiện đã chờ ở đây một buổi sáng, lúc này nhìn thấy Bùi Vân Dã rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, anh đưa quần áo sạch đã chuẩn bị sẵn đến trước mặt Bùi Vân Dã, tiếp đó báo cáo lại những chuyện đã xảy ra sáng nay một lượt, không nghĩ rằng Bùi Vân Dã không tỏ vẻ gì đối với tin Dịch GIa Nghệ hít thuốc phiện, chỉ mở miệng phân phó anh đi tìm dây thừng bền một chút đến đây.
Tuy rằng khó hiểu, nhưng Lâm Hiện vẫn làm theo. Chờ đến khi Bùi Vân Dã thay đồ xong, Lâm Hiện cũng tìm dây thừng tới.
Tối hôm qua Bùi Vân Dã chịu thiệt thòi lớn như vậy, đương nhiên không có khả năng buông tha Minh Ương, cho nên chờ đến khi Minh Ương mở mắt ra, nhìn thấy đầu tiên chính là ánh nắng rọi vào, tiếp đó liền phát hiện, trên giường cũng chỉ một mình cậu vẫn không mảnh vải che thân, chăn cũng không cánh mà bay.
Cậu vừa định cử động, bỗng phát hiện hai tay… chính xác mà nói tứ chi đều không nhúc nhích được.
Cậu bị cột thành hình chữ đại (大) ở trên giường giống như con cá đợi làm thịt.
Trừ Bùi Vân Dã cũng không có ai khác, Minh Ương từ bỏ giãy giụa, im lặng nhếch môi.
Khóe mắt liếc qua màu đen chợt lóe ở cửa ra vào, Minh Ương quay đầu liền thấy Bùi Vân Dã ăn mặc chỉnh tề đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn cậu với ánh mắt không thân thiện.
“A Dã thích chơi loại này?” Minh Ương cong môi, cười nói: “Anh nói sớm nha, tôi nhất định ngoan ngoãn phối hợp.”
Cũng không biết Minh Ương nghĩ tới gì, hay là do ánh mắt của Bùi Vân Dã, đôi mắt của cậu cũng dần dần được bật sáng, lóng lánh như sao.
Bùi Vân Dã không để ý đến cậu, ánh mắt nhìn cậu vẫn lạnh băng.
Minh Ương nghênh ngang để cho Bùi Vân Dã chiêm ngưỡng, nhìn chằm chằm hắn với ánh mắt sáng quắc.
Bùi Vân Dã chậm rãi dạo bước đến mép giường, nhìn xuống cậu từ trên cao, “Minh thiếu biết tôi muốn làm gì không?”
“Cái gì?” Theo hắn tới gần, Minh Ương càng hưng phấn hơn, “Giết tôi?”
Khóe miệng Bùi Vân Dã nhếch lên một đường cong châm chọc, sau đó giơ tay cầm lên cây gậy treo đồ* màu bạc dựng ở góc phòng, Minh Ương vừa dứt lời, đầu nhọn hình chữ Y liền đặt ở cổ họng cậu.
(*撑衣杆.)
Gậy treo đồ được tạo từ kim loại, bộ phận nâng quần áo đằng trước vừa nhọn vừa lạnh.
Giết cậu ư?
Chỉ cần hắn hơi dùng sức là có thể đâm thủng làn da yếu ớt ở cổ cậu, chuẩn xác hơn chút nữa liền có thể cắm thẳng vào bên trong động mạch của cậu, Minh Ương sẽ lên cơn sốc bởi vì mất máu quá nhiều trong vòng ba đến bốn phút hoặc là trực tiếp tử vong.
Màu máu đỏ tươi nhất định sẽ khiến người ta kinh diễm hơn bất cứ loại thuốc màu nào, ga trải giường màu trắng được nhuộm đỏ, vậy nhất định sẽ là một tác phẩm tuyệt vời đẹp đến mức rung động lòng người, so với khuôn mặt tối hôm qua của Minh Ương chỉ có hơn chứ không kém.
Dường như hắn có thể thông qua gậy bạc này cảm nhận được mạch đập nảy lên dưới làn da của Minh Ương, giống mưa mùa đông, lạnh lẽo lại nhiệt liệt, nảy lên giống như thúc giục hắn mau xuống tay.
Bùi Vân Dã liền cầm cán gậy bạc di chuyển, chút bén nhọn này liền đi xuống dọc theo xương quai xanh của cậu, chậm rãi chuyển đến trái tim phập phồng của cậu.
Cảm giác mát lạnh ngưa ngứa khiến phập phồng trên ngực Minh Ương càng mau, đằng trước của gậy bạc phủ một tầng như sương mù bởi vì nhiệt độ cơ thể của cậu.
“MInh thiếu cảm giác đau không nhạy bẩm sinh,” Gậy bạc dừng lại da thịt trước ngực Minh Ương, Bùi Vân Dã nói tiếp: “Như vậy cảm giác khác thì sao?”
Bùi Vân Dã chậm rãi tăng thêm lực, cảm giác lạnh lẽo đau đớn kích thích Minh Ương cùng một lúc, càng đừng nói còn có giọng nói từ tính của Bùi Vân Dã, ánh mắt lạnh lùng, toàn bộ thứ này giống như một bữa tiệc thịnh soạn.
Minh Ương căn bản không thể phân chút tâm tư để tự hỏi vì sao Bùi Vân Dã sẽ biết cảm giác đau của cậu không nhạy, chỉ cảm thấy vô số luồng nhiệt truyền đến trong thân thể cậu từ gai nhọn màu bạc kia, kích thích chỉ thuộc về Bùi Vân Dã mang đến dụ dỗ cậu, đau đớn nhỏ bé lại có chút tê dại.
Khóe miệng Bùi Vân Dã nhếch lên, tay hắn đột nhiên dùng sức, đỉnh bén nhọn đâm thủng làn da non mềm trước ngực Minh Ương, sương bạc nhiễm màu máu, từng hạt ngọc đỏ giống như đóa hoa từ từ nở rộ ở trên thân thể cậu.
Hắn bình tĩnh như một vị thần cấm dục cầm bút vẽ tranh, gậy bạc trong tay là bút của hắn, cũng là dục của Minh Ương.
Minh Ương hít mạnh một hơi.
Lạnh……
Lại thật nóng……
“Không nhìn ra Minh thiếu còn có sở thích chịu ngược,” Bùi Vân Dã hỏi: “Thích đau?”
“Vậy sao?” Bùi Vân Dã nhìn dáng vẻ này của cậu, cũng dần dần sinh ra chút hứng thú.
Nhìn cậu như si như say, nhìn cậu cầu mà không được, nhìn cậu cam tâm tình nguyện lộ ra trạng thái sẽ không bày ra trước mặt người khác.
Thì ra cảm giác khống chế người khác sẽ như thế này, dần dần Bùi Vân Dã giống như cũng bị cảm xúc nào đó tác động.
Cơn mưa này càng lớn hơn nữa, chính là vẫn không đủ.
Bùi Vân Dã nhìn khuôn mặt Minh Ương, vết máu trở nên mơ hồ, đỏ thắm như sương* giống như bôi phấn, đôi mắt kia tuy rằng mơ màng, nhưng vẫn ẩn chứa dã tâm bừng bừng, sáng đến mức giống như trăng trên biển trong đêm đen.
(*绯红如雾 Phi hồng như vụ.)
Hắn không khỏi nhớ tới cái đêm ở trên du thuyền, xuyên qua cửa kính hắn nhìn về phía biển lớn tối đen, ánh đèn đằng xa, ánh trăng chiếu xuống mặt biển đen nhánh, những ánh sáng lập lòe chớp nháy kia, thật mau đã bị từng đợt sóng dữ che kín.
Ánh trăng trong biển, cũng chỉ là ảnh hư ảo mà thôi, không hề có ý nghĩa.
Cho dù là pháo hoa biển lửa hai năm trước, hay là pháo hoa rực rỡ đêm hôm đó, đều là thứ thoáng qua rồi biến mất.
Như vậy hứng thú có thể duy trì được bao lâu?
Đuôi mắt Bùi Vân Dã hơi cụp xuống, “Tôi hủy thứ này đi, cậu cũng thích?”
Uy hiếp như vậy, hành động như vậy, Minh Ương không chỉ không e ngại, thậm chí còn sinh ra ý tưởng Bùi Vân Dã dùng sức hơn nữa.
Như uống rượu độc giải khát, vui vẻ chịu đựng.
Cậu gọi từng tiếng một: “A Dã.”
A Dã, A Dã, A Dã……
Sau khi kết thúc, cả người Minh Ương đều bị một loại cảm xúc kỳ dị bao vây, cậu nhìn bờ môi mím chặt, mày hơi nhíu, còn có ánh mắt không hề có bất cứ độ ấm gì của Bùi Vân Dã.
Lần đầu tiên trong loại cảm giác trống rỗng này Minh Ương sinh ra một loại cảm xúc gần với ấm áp và bình thản.
Thật kỳ quái, chính là không hề chán ghét.
Ngược lại cậu rất thích.
May mắn.
Cậu nghĩ.
Bùi Vân Dã đứng bên nhìn với ánh mắt lạnh lẽo, sau đó ném cây gậy bạc dính từng đốm kia đi một cách vô cùng ghét bỏ.
Tiếp đó hắn xoay người đi nhanh ra khỏi phòng ngủ, lạnh lùng giữa hai đầu lông mày cũng theo đó hiện ra một loại cảm xúc cùng loại với buồn bực.
Không vì gì khác, hắn bởi vì trong tiếng gọi của Minh Ương,
Cứng*.
(*Nguyên văn là chữ IN, tui mạn phép đoán là từ này ^^.)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]