Lưu An An rất muốn cúp máy không nghe những lời nói tẩy não tàn nhẫn của bà Bích nữa, nhưng cô không dám, từ nhỏ cô đã sợ người mẹ này rồi.
“Bây giờ tao rất hối hận, mày có biết dân mạng mắng mày thế nào không? Họ nói mày là đồ lẳng lơ chuyên ngủ với trai, sở dĩ cái bầu của mày mất là do mày làm tình nhiều quá, đó là quả báo của mày!”
Đứa bé mất chính là nỗi đau lớn nhất cuộc đời Lưu An An, rốt cuộc cô cũng không chịu được nữa mà hét lên:
“Con không muốn nghe, mẹ đừng nói nữa...”
Nước mắt chảy dài, tại sao người sinh cô ra lại không hề hiểu cho cô, tại sao trên đời này không ai thương cô hết vậy?
Bên kia bà Bích vẫn chửi hăng say, đến khi bà ta mệt dừng lại một chút, cô bèn hỏi:
“Mẹ, rốt cuộc con có phải là con ruột của mẹ hay không?”
“Con khốn, tao nuôi mày bao nhiêu năm nay để bây giờ mày hỏi tao câu này à, mày là đồ súc...”
Tút tút...
Lưu An An trực tiếp cúp máy, cô nằm trên giường lấy tay che mắt của mình lại, nước mắt trượt dài rồi biến mất trong tóc, cô thật sự rất khổ sở.
Cô khóc thật nhiều, tâm trí loạn như ma, thậm chí Diệp Bắc Minh đã mở cửa đi vào đứng bên cạnh cô cũng không biết.
“An An, em sao vậy?”
Diệp Bắc Minh khẽ gọi tên cô.
Lưu An An lạnh lùng nhìn anh, ánh mắt chứa hàng vạn dao găm muốn phóng chết người đàn ông trước mặt.
“Diệp Bắc Minh, tôi không muốn nhìn thấy anh, anh đi ra ngoài đi.”
Diệp Bắc Minh cho rằng cô đang giận dỗi mình bèn tiến tới ngồi bên giường bệnh, dịu dàng nói:
“Anh mang canh gà tới, em uống...”
“Cút! Tôi nói anh cút anh có nghe không?”
Lưu An An đột nhiên kích động bật dậy lấy gối đánh vào người Diệp Bắc Minh, đôi mắt của cô trợn to tròng trắng phủ đầy tơ máu, cả khuôn mặt vì tức giận mà trở nên vặn vẹo.
Trạng thái này của cô dọa Diệp Bắc Minh sợ hãi, anh không hiểu tại sao cô lại như vậy, rõ ràng hôm qua chỉ nhẹ nhàng nhận hết lỗi về mình rồi yêu cầu ly hôn mà thôi.
Lưu An An căm thù nhìn anh, sau đó vơ lấy con dao gọt trái cây trên bàn quơ về phía anh.
“Diệp Bắc Minh tôi giết anh! Tôi phải giết anh để trả thù cho con gái của mình!”
Lưu An An vung dao lên rồi đâm mạnh xuống, hoàn toàn không phải hù dọa, cô thật sự muốn giết anh.
Y tá bảo vệ nghe tin lập tức xông tới ngăn cô lại, giỡn sao? Diệp Bắc Minh không chỉ là ngôi sao nổi tiếng mà còn là con trai độc nhất của nhà họ Diệp, nếu anh xảy ra chuyện họ có mười cái mạng cũng đền không nổi.
“AAAAA! Trả con lại cho tôi!”
Lưu An An hoàn toàn mất đi lý trí, cô kêu gào trong đau đớn, mọi người đã lấy được dao trong tay cô nhưng không hề làm cô bình tĩnh trở lại.
Diệp Bắc Minh lao tới ôm cô vào lòng, mặc cô cấu xé lưng của anh, chỉ cần cô muốn, dù bong da tróc thịt anh cũng sẽ chịu đựng.
“Mau, tiêm cho cô ấy một mũi an thần.”
Bác sĩ chạy tới kịp thời tiêm cho Lưu An An một mũi thuốc, thuốc ngấm vào người, cơ thể của cô ấy cũng trở nên mềm oặt.
Diệp Bắc Minh bế cô trở về phòng bệnh, anh đứng đó nhìn cô, vết cào xé ở lưng cũng không đau bằng nỗi đau trong tim anh lúc này.
Bà Hằng nghe tin Lưu An An tấn công Diệp Bắc Minh vội vàng chạy vào bệnh viện, nhìn cô nằm trên giường, gương mặt vẫn đọng nước mắt, bà chỉ biết thở dài.
“Con ra ngoài mẹ có chuyện muốn nói với con.”
Diệp Bắc Minh lưu luyến nhìn Lưu An An một cái rồi ra khỏi phòng bệnh, tại đây, bà Hằng nói thẳng:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]