Lưu An An rất muốn cúp máy không nghe những lời nói tẩy não tàn nhẫn của bà Bích nữa, nhưng cô không dám, từ nhỏ cô đã sợ người mẹ này rồi.
“Bây giờ tao rất hối hận, mày có biết dân mạng mắng mày thế nào không? Họ nói mày là đồ lẳng lơ chuyên ngủ với trai, sở dĩ cái bầu của mày mất là do mày làm tình nhiều quá, đó là quả báo của mày!”
Đứa bé mất chính là nỗi đau lớn nhất cuộc đời Lưu An An, rốt cuộc cô cũng không chịu được nữa mà hét lên:
“Con không muốn nghe, mẹ đừng nói nữa...”
Nước mắt chảy dài, tại sao người sinh cô ra lại không hề hiểu cho cô, tại sao trên đời này không ai thương cô hết vậy?
Bên kia bà Bích vẫn chửi hăng say, đến khi bà ta mệt dừng lại một chút, cô bèn hỏi:
“Mẹ, rốt cuộc con có phải là con ruột của mẹ hay không?”
“Con khốn, tao nuôi mày bao nhiêu năm nay để bây giờ mày hỏi tao câu này à, mày là đồ súc...”
Tút tút...
Lưu An An trực tiếp cúp máy, cô nằm trên giường lấy tay che mắt của mình lại, nước mắt trượt dài rồi biến mất trong tóc, cô thật sự rất khổ sở.
Cô khóc thật nhiều, tâm trí loạn như ma, thậm chí Diệp Bắc Minh đã mở cửa đi vào đứng bên cạnh cô cũng không biết.
“An An, em sao vậy?”
Diệp Bắc Minh khẽ gọi tên cô.
Lưu An An lạnh lùng nhìn anh, ánh mắt chứa hàng vạn dao găm muốn phóng chết người đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-tinh-vo-yeu/3471569/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.