Diệp Bắc Minh đã tưởng tượng vô số lần cảnh Lưu An An tỉnh lại sẽ nói với mình cái gì? Có lẽ là chất vấn anh tại sao không ở bên cạnh cô khi cô cần, hoặc sẽ đánh loạn lên người anh để trút giận.
Anh đã nghĩ nên đáp như thế nào rồi, trong tình huống này anh sẽ xuống nước để cô tức giận, dù sao cũng là lỗi của anh, chịu bị đánh vài cái có hề hấn gì đâu.
Nhưng mà sau khi Lưu An An tỉnh lại thì không hề để ý đến Diệp Bắc Minh khiến anh khổ não không thôi, thà rằng cô mắng chửi anh sao cũng được, còn hơn cô cứ trong trạng thái mất hồn như thế này.
Hôm nay Lưu An An tỉnh lại từ sớm, Diệp Bắc Minh nắm lấy tay cô dịu dàng nói:
“Hôm qua mẹ đã nói sẽ dặn bảo mẫu nấu canh gà mang vào đây, nếu cảm thấy đói bụng thì nói với anh, anh đi tìm chút gì đó cho em lót bụng trước.”
Lưu An An vẫn nhìn chằm chằm lên trần nhà không nói gì, Diệp Bắc Minh thở dài đứng dậy, đang định đi rửa mặt cho tỉnh táo thì đột nhiên nghe người nằm trên giường lên tiếng:
“Bắc Minh, chúng ta ly hôn đi.”
Một câu thật nhẹ, nghe chẳng có hơi sức gì nhưng lại giống như tảng đá ngàn cân đè nặng lên trái tim của Diệp Bắc Minh.
Anh chậm rãi xoay người lại nhìn cô, đôi mắt của cô đã có hồn, nhưng bên trong chứa đầy sự tuyệt vọng khốn cùng.
Anh quỳ xuống bên giường bệnh, nắm lấy tay cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-tinh-vo-yeu/3471566/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.