Nước mắt phủ kín gương mặt của Lệ Phương, cô ấy nghẹn ngào nói:
“Nghe chị Lan nói lúc trước anh cứ đòi bắt An An đi phá thai, bây giờ con của cô ấy chết rồi, anh hài lòng chưa?”
“Chết rồi?”
Diệp Bắc Minh như con rối vô hồn lặp lại lời của Lệ Phương.
Sao có thể chết? Con của anh vẫn đang khỏe mạnh kia mà?
Lệ Phương ghé mặt vào cửa phòng bệnh nhìn Lưu An An ngủ say, nước mắt lại không tự chủ được rơi xuống.
“Là con gái, cô ấy đặt tên cho con bé là An Bình, mẹ của anh đã mang nó đi an táng rồi, từ nay về sau anh hoàn toàn tự do, không sợ người khác bắt được nhược điểm.”
Từng lời nói của Lệ Phương hóa thành dao nhọn đâm vào tim Diệp Bắc Minh, đầu óc anh trống rỗng, đôi chân anh mềm oặc rồi khuỵu xuống sàn, trái tim cũng bắt đầu kháng nghị mà đập mạnh liên hồi, anh cố hít thật sâu vào nhưng cuống họng giống như bị đóng kín không sao hô hấp được.
Anh chỉ rời đi một đêm thôi, tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?
Vợ của anh, con của anh...
Lệ Phương đứng bên cạnh lạnh nhạt nhìn Diệp Bắc Minh chìm vào thống khổ, cô ấy biết bản thân cũng là một nhân tố tạo nên bi kịch cho cuộc đời Lưu An An nên cô ấy không dám vào gặp cô mà chỉ đứng bên ngoài quan sát, sau cùng như hạ quyết tâm làm điều gì đó, cô ấy xoay người rời khỏi bệnh viện.
...
Khi Lưu An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-tinh-vo-yeu/3471565/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.