“Cậu không còn thích Lệ Phương cũng đâu đồng nghĩa với việc cậu thích Lưu An An?”
Diệp Bắc Minh thở dài đáp:
“Tôi không phải đồ ngốc, làm sao không biết hiện tại trong tim mình có ai? Mặc dù tính cách của cô ấy lạnh nhạt không hòa đồng hoạt bát như Lệ Phương, nói chuyện cũng không làm người ta thích, nhưng tôi vẫn muốn ở bên cạnh cô ấy, khoảng thời gian trước tôi cố tình tỏ ra ghét bỏ cô ấy, nhưng sau đó lại đau lòng không chịu được, như thế không phải yêu thì là gì?”
Tuấn Khanh nốc một hơi cạn sạch ly rượu, anh ta càng lúc càng không thể kiềm chế lòng ghen ghét với cậu bạn nối khố này của mình, rõ ràng người gặp Lưu An An trước là anh ta, người yêu cô nhiều hơn cũng là anh ta, vậy mà trái tim của cô chỉ dành cho Diệp Bắc Minh.
Vốn dĩ anh ta còn đợi đến khi hai người ly hôn thì mình nhảy vào, nào ngờ chờ mãi lại chờ được bạn mình nói yêu cô gái mình thương thầm.
Cạch!
Tuấn Khanh đặt mạnh ly rượu lên bàn, nghiến răng nói:
“Đó không phải tình yêu, cậu chỉ đang muốn sở hữu cô ấy như một món đồ mà thôi.”
Diệp Bắc Minh đã khá say, anh liên tục lắc đầu như trống bỏi.
“Không phải, không đúng, tôi yêu An An, cậu không hiểu.”
Tuấn Khanh:
Mẹ nó trên đời này còn ai yêu Lưu An An hơn anh ta hay sao mà anh dám nói anh ta không hiểu?
Diệp Bắc Minh gác một tay che đi tầm mắt bi thương của mình, thều thào:
“Tôi cảm thấy mình có thể sống với cô ấy cả đời, không, kiếp sau vẫn muốn làm chồng của cô ấy...”
Chai rượu lăn khỏi tay của Diệp Bắc Minh, Tuấn Khanh nhìn qua phát hiện anh đã ngủ rồi.
Đúng lúc này chuông điện thoại của anh vang lên, bên trên hiển thị tên của Lưu An An, Tuấn Khanh mím môi, sau cùng tắt máy khóa nguồn.
Phải để cho Lưu An An lạnh lòng với Diệp Bắc Minh thì anh ta mới có cơ hội.
Xin lỗi bạn tốt, lần này tôi không nhường cậu nữa đâu.
Sau đó Tuấn Khanh đứng dậy rời khỏi phòng vip, anh ta gọi điện cho quản lý của Lưu An An, lúc này mới biết được cô đang ở trong bệnh viện.
Khi Lưu An An được đẩy vào phòng cấp cứu, dưới thân của cô toàn là máu, còn bản thân cô thì đau đến mức ôm bụng lăn lộn, miệng không ngừng phát ra tiếng la hét thống khổ.
Thật sự quá đau, đau chết cô rồi!
Lưu An An đau đến mức mất hết lý trí muốn cào nát bụng mình ra để không còn chịu tra tấn nữa, nhóm bác sĩ vội vàng đè tay của cô lại, tiêm cho cô một mũi thuốc giảm đau.
Thuốc ngấm vào người, rốt cuộc Lưu An An cũng không đau như vừa rồi, gương mặt đã trắng bệch như tờ giấy, cô níu lấy tay áo của bác sĩ cầu xin: “Cứu con của tôi với, tôi đau quá... Con của tôi...”
Bác sĩ khẽ lắc đầu, ánh mắt tràn ra sự thương hại, nói:
“Vừa rồi khi cô được đưa vào đây, tim của đứa bé đã ngừng đập rồi. May mắn tháng của đứa bé còn nhỏ, chỉ cần làm phẫu thuật gắp thai nhi ra thì sẽ ổn thôi.”
Đầu của Lưu An An ong lên một tiếng, toàn thân giá buốt cứng đờ không thể nhúc nhích, đôi mắt trợn to như muốn rớt ra ngoài.
Đôi môi của cô run lên, vốn dĩ đã tái nhợt nay đã chuyển sang tím xanh, lồng ngực không ngừng phập phồng lên xuống vì hít thở không thông.
“Không thể nào! Con của tôi không thể chết!”
Lưu An An vội vàng sờ vào bụng mình, rõ ràng cô vẫn cảm nhận được sự tồn tại của đứa trẻ, sao họ lại dám nói con của cô chết?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]