Không biết qua bao lâu, Tuấn Khanh hỏi:
“Cậu không còn thích Lệ Phương cũng đâu đồng nghĩa với việc cậu thích Lưu An An?”
Diệp Bắc Minh thở dài đáp:
“Tôi không phải đồ ngốc, làm sao không biết hiện tại trong tim mình có ai? Mặc dù tính cách của cô ấy lạnh nhạt không hòa đồng hoạt bát như Lệ Phương, nói chuyện cũng không làm người ta thích, nhưng tôi vẫn muốn ở bên cạnh cô ấy, khoảng thời gian trước tôi cố tình tỏ ra ghét bỏ cô ấy, nhưng sau đó lại đau lòng không chịu được, như thế không phải yêu thì là gì?”
Tuấn Khanh nốc một hơi cạn sạch ly rượu, anh ta càng lúc càng không thể kiềm chế lòng ghen ghét với cậu bạn nối khố này của mình, rõ ràng người gặp Lưu An An trước là anh ta, người yêu cô nhiều hơn cũng là anh ta, vậy mà trái tim của cô chỉ dành cho Diệp Bắc Minh.
Vốn dĩ anh ta còn đợi đến khi hai người ly hôn thì mình nhảy vào, nào ngờ chờ mãi lại chờ được bạn mình nói yêu cô gái mình thương thầm.
Cạch!
Tuấn Khanh đặt mạnh ly rượu lên bàn, nghiến răng nói:
“Đó không phải tình yêu, cậu chỉ đang muốn sở hữu cô ấy như một món đồ mà thôi.”
Diệp Bắc Minh đã khá say, anh liên tục lắc đầu như trống bỏi.
“Không phải, không đúng, tôi yêu An An, cậu không hiểu.”
Tuấn Khanh:
Mẹ nó trên đời này còn ai yêu Lưu An An hơn anh ta hay sao mà anh dám nói anh ta không hiểu?
Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-tinh-vo-yeu/3471560/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.