Người bên ngoài đã rời đi, Lưu An An cũng loạng choạng đứng dậy mà rời khỏi trường quay, cô không biết mình đi nơi nào, chỉ muốn thật nhanh rời khỏi đây mà thôi.
Lưu An Anđi lang thang trên đường, bàn chân bị ma sát đau đớn nhưng cô hoàn toàn không có ý dừng lại mà tiếp tục đi về phía trước như một con rối bị giật dây điều khiển.
Đau quá...
Lưu An An ôm lấy bụng mình, đứa bé lại làm loạn nữa rồi, có lẽ nó biết mẹ của nó đang khổ sở đi.
Nhưng cô có tư cách gì khổ sở?
Ngay lúc cô biết được mình là thế thân, cô hoàn toàn có thể lựa chọn rời đi, nhưng cô đã không làm vậy, cô bám lấy anh như một cây tầm gửi yếu ớt mặc anh sỉ nhục mặc anh đùa bỡn.
Bây giờ cô hối hận sao? Đúng, nhưng hối hận đã muộn, trái tim của cô đã bị anh giẫm nát rồi.
Lưu An An ôm lấy chính mình, trong lòng tự hỏi sao không ai yêu mình, rõ ràng có cha mẹ có chồng, nhưng lại không ai muốn che chở bảo bọc cô cả.
Dường như cô đã bị cả thế giới quay lưng.
Nhưng cô đã làm gì sai mà lại nhận về trái đắng như thế này...
Lưu An An cứ đi, đầu óc của cô trống rỗng hoàn toàn không chú ý mình đang bước xuống lòng đường, đột nhiên một luồng sáng cực mạnh từ đèn pha chiếu thẳng vào mắt của cô khiến cô theo bản năng nheo mắt lại quay mặt đi tránh né nó.
Tuy nhiên điều cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-tinh-vo-yeu/3471559/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.