Diệp Bắc Minh nhíu mày, suy nghĩ đầu tiên chính là Lưu An An lại gây chuyện, cô thật sự không có chút ý tứ bản thân đang là diễn viên hay sao mà không để tâm đến hình tượng gì hết vậy?
Dọn dẹp tàn cuộc thay cô biết bao nhiêu lần, anh đã chán lắm rồi.
Diệp Bắc Minh vốn không định nhúng tay để mặc Lưu An An tự mình xử lý thì Lệ Phương đã chạy nhanh đến bên cạnh cô, lớn tiếng chất vấn Quỳnh Lam:
“Cô làm gì mà đánh người vậy hả?”
Quỳnh Lam nhếch môi cười nhạo:
“Đừng có giả làm đóa sen trắng lương thiện trước mặt tôi, hiện tại trong lòng cô đang vui sướng vì đã cướp được Diệp Bắc Minh từ trong tay Lưu An An chứ gì?”
Lệ Phương nhíu mày phản bác:
“Cô đừng ngậm máu phun người, tôi và Bắc Minh không có gì cả.”
“Ha, anh ấy vừa đến đã tìm cô, vợ chính thức thì bỏ mặc một bên, vậy mà con nói không có gì?”
Nghe Quỳnh Lam châm chọc, Lệ Phương thật sự bị chọc giận rồi, đang muốn lên tiếng thì một giọng nam vang lên đã cắt ngang cuộc cãi cọ.
“Làm gì vậy?”
Quỳnh Lam vừa thấy Diệp Bắc Minh tới lập tức giả bộ đáng thương:
“Anh Bắc Minh, em chỉ tới hỏi Lưu An An tại sao lại bắt nạt Lệ Phương, nhưng không ngờ cô ta sỉ nhục em, em không nhịn được mới tát cô ta, ai ngờ Lệ Phương chẳng những không cảm kích em mà còn đứng về phía Lưu An An chỉ trích em.”
Nói đến đây nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-tinh-vo-yeu/3471552/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.