Diệp Bắc Minh thấy Lưu An An cọ vào gối ngủ của mình như thế, trong lòng bỗng nhộn nhạo, một cảm giác đã lâu không xuất hiện dần dần len lỏi vào trái tim của anh.
Năm mười bảy tuổi, lần đầu gặp Lệ Phương, chính cô ấy đã cho anh cảm giác rung động này, hiện tại tới lượt Lưu An An...
Không, bởi vì cô có gương mặt giống Lệ Phương nên anh mới xao xuyến trước cô, tình cảm của anh từ trước tới giờ vẫn luôn dành trọn cho mối tình đầu đơn phương của mình.
Kể cả khi bị cô ấy từ chối, anh cũng vẫn kiên trì yêu cô ấy như cũ...
Diệp Bắc Minh không tiếp tục nhìn Lưu An An ngủ nữa mà thay quần áo rời khỏi nhà, đợi đến khi cô tỉnh lại thì đã hơn mười giờ trưa.
Cô thẫn thờ ngồi nhìn căn phồng trống rỗng chỉ có một mình cô, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy thật tủi thân, người ta mang thai có cha mẹ vui mừng, chồng cưng chiều có thêm, còn cô mang thai lại phải chịu đựng sự ghẻ lạnh của chồng, hiện giờ đến một người để dựa dẫm cũng không có.
Reng reng...
Lúc này quản lý Huệ Lan gọi điện tới hỏi thăm.
“Em sao rồi, đã thông báo chuyện về đứa nhỏ cho Bắc Minh nghe chưa?”
Lưu An An đáp:
“Đã nói rồi, anh ấy kêu em thời gian này ở nhà dưỡng thai, đừng đi làm nữa. Em đang định gọi điện nhờ chị hủy mấy quảng cáo và kịch bản phim giúp em.”
Huệ Phương nghe tới đây đầu lông mày nhíu lại thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-tinh-vo-yeu/3471549/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.