9.
Bác sĩ còn đang nói chuyện, nhưng An Đồng không nghe thấy gì.
Tai cô ù đi, như bị ai dùng búa nặng đập vào đầu, hoặc như bị ai đó ném xuống biển, không thể thở nổi.
"Nguyệt Nguyệt!"
Khuôn mặt tươi cười của Nguyệt Nguyệt không ngừng xuất hiện trước mắt cô, con bé vẫn còn nhỏ như vậy, đáng yêu như vậy, chặng đường phía trước còn dài như vậy.
Cô nhớ rằng khi Nguyệt Nguyệt mới vào mẫu giáo, bài hát đầu tiên con bé học được là Tiểu đồng đồng.
Bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm vẫy vẫy trước mắt, con bé nói, chị ơi, Nguyệt Nguyệt ngoan lắm, khi lớn lên, Nguyệt Nguyệt sẽ luôn đi cùng chị...
Nhưng bây giờ, thân thể gầy gò của con bé co lại thành một quả bóng, giống như một con mèo con, không thể mở mắt được nữa.
Nước mắt chảy dài trên má cô, rơi xuống khuôn mặt đang nhắm nghiền của Nguyệt Nguyệt, họ vừa mới gặp nhau nhưng giờ lại đã chia ly mãi mãi.
An Đồng nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, dùng ngữ điệu dịu dàng nói: "Nguyệt Nguyệt, tỉnh lại đi, chị đến rồi đây..."
Nhưng cô bé không đáp lại, chỉ nhắm chặt mắt lại, tựa như đang ngủ.
Trên đời này, không ai có thể ngọt ngào gọi cô là chị gái, cũng không còn ai đợi cô về nhà nữa rồi.
Đều là lỗi của cô, nếu không phải cô yêu Tần Dạ Hoài, nếu cô không muốn làm bạn với Giang Đình Viễn, Tô Nghiên sẽ không thông qua cô mà biết đến hai người đàn ông này...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-tien-sinh-toi-hoi-han-vi-da-yeu-anh-/3395102/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.