Editor: Tanya (torryssi)
- -
Khụ khụ khụ, quá kích thích, không tưởng tượng nổi nữa!
Thời Tiêu dùng sức vỗ vỗ mặt mình, lần này Tần Dữ không bị cô ghẹo mất tự chủ mà ngược lại tự bản thân cô lại liên tưởng những hình ảnh kích thích không hề nhẹ.
Rõ ràng trước đây cô không như vậy, đều là do tên khốn đó làm hư cô!
Thời Tiêu rửa mặt lại lần nữa, hít sâu một hơi, đôi má trắng nõn còn dính bọt nước, cô xoay người bước ra ngoài, liếc nhìn thời gian trên điện thoại, đã đến giờ này rồi, cũng nên trở về nhà.
Cô cúi đầu nhìn điện thoại của mình, trong lòng nghĩ như vậy.
Đột nhiên có một giọng nói vang lên.
Có chút lạ lẫm nhưng hình như cũng rất quen thuộc.
"Tiêu Tiêu?"
Thời Tiêu sửng sốt một lát, ngước mắt lên nhìn thì thấy một chàng trai đang từ phía hành lang đi đến.
Anh ta nhìn khoảng hai bốn hai lăm tuổi, mặc bộ trang phục thường ngày [1] màu đen, tướng mạo người này rực rỡ như ánh dương. Đôi mắt đen của anh ta lúc này hiện lên vẻ bất ngờ và vui vẻ, thấy Thời Tiêu đang nhìn anh ta nên bèn bước nhanh về phía cô.
Đã hơn hai năm không gặp người này, Thời Tiêu bấy giờ mới phản ứng lại. Sau đó đem người mang vẻ ngoài thượng lưu và thành đạt trước mắt này liên tưởng đến người thời đại học còn mang theo nét ngây ngô Cảnh Hiên.
Còn không phải là do cái miệng quạ đen của Giang Minh Tú sao!? Chứ gì mà buổi sáng vừa mới nhắc thì buổi tối đã gặp rồi?
Không ngờ rằng chị em của cô còn có năng lực đặc biệt như này.
Thời Tiêu không nhịn được lẩm bẩm trong lòng, theo tiềm thức cô muốn phớt lờ anh ta như hồi đại học.
Sau đó lại cảm thấy bản thân như vậy thì hơi quá trớn, có hơi để bụng, người ta nhìn vào sẽ thấy mình có hơi thù dai.
Mặc dù anh ta là loại người như vậy, nhưng dù gì mọi người đều đã trưởng thành. Trong lòng dù không vui đi chăng nữa thì trên mặt cũng nên miễn cưỡng khách sáo.
Sau khi khách sáo xong xuôi, thì bảo anh ta mau cút nhanh đi:)
Vì vậy Thời Tiêu gật đầu nhẹ, lạnh nhạt nói: "Đã lâu không gặp."
"Đúng vậy, đã lâu không gặp."
Cảnh Hiên dường như còn có lời gì đó muốn nói với cô nhưng hình như không biết mở lời như thế nào cho tốt. Cuối cùng anh ta chỉ nói một câu: "Hôm nay anh dẫn cháu gái nhỏ đến công viên giải trí chơi, em cũng cùng bạn đến đây chơi sao?"
Ánh mắt anh ta lúc này mang theo chút hoài niệm, vì vậy không nhịn được bước gần đến bên cô.
Thời Tiêu hơi nhíu mày, lui về phía sau một bước.
Sau khi giữ khoảng cách an toàn, cô đưa tay vén tóc, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp lạnh nhạt mở miệng: "Không phải, hôm nay chồng tôi được nghỉ nên đặc biệt đưa tôi ra ngoài chơi."
Nghe Thời Tiêu nói xong, cả người Cảnh Hiên sượng ngắc.
Hô hấp của anh ta cũng loạn mấy nhịp, dường như còn chưa kịp bình tĩnh sau khi nghe được tin này.
"Em đã kết hôn rồi ư?"
Thời Tiêu khẽ gật đầu.
Nhìn vẻ mặt đối phương, vốn dĩ cô tưởng rằng khi gặp lại thằng cha đã làm mình bị mọi người xì xào bàn tán ở trường những hai năm thì cô nhất định sẽ tát anh ta một bạt tai, nhưng bây giờ cô lại bình tĩnh đến không ngờ.
Hiện tại, đối với anh ta, cô cũng chẳng còn cảm giác chán ghét gì, chỉ cần không có bất cứ chuyện gì của bản thân dính líu đến anh ta nữa là được.
Xã giao có lệ cho nhanh rồi ai về nhà nấy là tốt nhất.
Có lẽ bởi vì khoảng thời gian này cô được người nào đó tán tỉnh, trêu ghẹo, nên trong đầu cô chỉ toàn nghĩ đến anh, nghĩ cách trêu ghẹo lại anh, việc này thật khiển bản thân có chút bực bội đấy nhé.
Trong lòng Thời Tiêu đang nghĩ linh tinh thì thấy Cảnh Hiên lại tiến gần thêm, đôi mắt vốn dĩ trong suốt sáng ngời giờ phút này lại tối sầm, mang theo vẻ phức tạp hốt hoảng.
"Lúc trước, chúng ta..."
Đồng thời anh ta muốn chạm lên vai Thời Tiêu.
Thời Tiêu mất kiên nhẫn lùi lại một bước, nhưng vô tình vấp phải cái gì đó nên cô hơi loạng choạng thì đột nhiên có mùi hương mát lạnh quen thuộc từ phía sau truyền đến. Cô ngã vào một cái ôm ấm áp.
Thời Tiêu sửng sốt một chút, động tác loạng choạng cũng không còn, cô giống như một con mèo con té từ trên cao xuống, đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ bối rối khi bị người nào đó ôm vào lòng.
Còn bàn tay vừa định đưa ra đỡ người đẹp của Cảnh Hiên cũng bị ai đó cố tình hất đi một cách dứt khoát.
Chú thích:
[1] Gốc là 休闲装 / thường phục / casual wear.
HẾT CHƯƠNG 8