Liên quân trong Mân Côi Chi Tâm nhanh chóng thích ứng với tiết tấu của Lục Tất Hành, hỗn loạn lúc ban đầu cũng bị ấn nút dừng, và cấp tốc tập kết.
Song phương bắt đầu tranh đoạt tuyến trận địa kia, đánh nhau loạn xạ.
Bản thân Lâm Tĩnh Xu trung tâm của cuộc chiến tranh lại nhàn tản như người ngoài cuộc – nàng chỉ dùng miệng, thỉnh thoảng hạ vài mệnh lệnh đơn giản, ngay cả tàu chỉ huy cũng là người chip thuộc hạ lái. Cho dù bên ngoài nổ thành hố, chỉ cần hệ thống phỏng trọng lực trong cơ giáp còn hoạt động, thì chẳng ảnh hưởng nàng cắm hoa.
Trong tay nàng có một bó “Đại Dương Xanh Thẳm” không biết kiếm ở đâu, Lâm Tĩnh Xu cẩn thận cắt tỉa cành lá dư thừa, thử tạo kiểu trong bình hoa, đáng tiếc chẳng biết cớ làm sao, người khác cắt cành hoa là “đan xen tinh tế”, tới tay nàng lại thành cành dài cành ngắn, hoa quý bị nàng cắm như mọc lung tung ven đường, nàng ngắm nghía một phen, chính bản thân cũng cảm thấy giống một đám cỏ dại bị chó gặm, thế là đẩy sang một bên.
Cả nhà họ đều là người “chất lạnh và cứng”, trời sinh không có duyên với văn nghệ lãng mạn.
“Thưa chủ nhân, có phát động đợt tấn công kế tiếp theo kế hoạch hay không? Còn tiếp tục bị động như vậy, một khi quân đoàn trí tuệ nhân tạo của Woolf đến đây, chúng ta có thể sẽ hai mặt gặp địch.”
“Đừng sốt ruột.” Lâm Tĩnh Xu thoáng nhìn máy quay quân dụng, thản nhiên nói, “Bọn họ cũng sắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-thu-pham/2162626/quyen-6-chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.